Chương 1404:
Lục Hàn Đình dựa thân thể cao ngất vào đầu giường, sau đó một cánhtayôm vònghông mềmmạicủa cô, nhét túi sưởiấmvào trongngựccô, anh dịu dàng dỗ: “Bóp mũi lại uống, uốngvào bụng sẽ thoải mái.”
Đôi môi nhỏ của Hạ Tịch Quán khẽ mím mím, sau đó từbàntay của anh uống hai ngụm nước đường đỏ.
“Khóuống quá à, em không uống đâu.”
Lục Hàn Đình nhìn dáng vẻ cô nũng nịu: “Ngoan, uống chút nữa.”
Hạ Tịch Quán đẩybàntay anh ra: “Emkhông uống, anh có biết mùi vị của nước đường đỏ rất khó uống không…ưm!”
Môi của cô trực tiếp bị chặn lại.
Mấy phút sau, Lục Hàn Đình kết thúcnụhôn sâu, anh khàn khàn cắt giọng: “Cũng không phải quá khó uống.”
Hai tay chống đỡ lênlồngngực to lớn của đàn ông, muốnđẩy anh ra, thế nhưng người đàn ông ngậm một ngụm nước đường đỏ lạimớmđút qua, anhđútrất sâu, ép buộc cô nuốt xuống.
Hạ Tịch Quán bị anh ép tới gắt gao, nửa cơ hội phản kháng cũng không có, rất nhanh trong cổ họng liền tràn đầy mùi nước đường đỏ, thế nhưng càng nhiều hơn là hơi thởnamtính sạchsẽkia, dễ ngửi chết đi được….
Một ly nước đường đỏ uống hết, Lục Hàn Đình đặt cái chén không ở trên tủ giường: “Sau này muốn anh tự mình đút em thì cứ nói.”
Gương mặt Hạ Tịch Quán đỏ bừng bừng, hai tay nhỏ bé nhéođồ ngủ trướcngựcanh, cô phồng má hừ hừ: “Muốnhônem còn tìm lý do đường hoàng như vậy.”
Ánh mắt Lục Hàn Đình nóng bỏng nhìn cô chằm chằm.
Hạ Tịch Quán bị nhìn chằm chằm khẽ giật mình, cô lúc này mới phát hiện chính mình chớ nên mở màn đề tài này chứ.
Cô nhanh chóng ôm lấy bụng mình: “Bụngemkhó chịu, emmuốnngủ.”
Lục Hàn Đình đặt bàn tay cách túi sưởitrênbụng cô, khàn giọng cảnh cáo: “Đàng hoàng một chút, đừng cóchọclửa!”
“Em mới không có, là anh…”
“Anh chiếm chút tiệnnghỉcủa em thì sao, chịuđựng, hiểu không?”
Lục Hàn Đình cảm giác mình đặc biệt kìm nén, cô một đi liền mất mấy ngày, ngay cả một tin nhắn cũng không gửi, thật vất vả trông được cô về, anh canh đến hừng đông giương mắt chạy tới, lúc đầu muốn cùng cô trải quathế giớihaingười ngọt ngào.
Phòng cũng thuê xong xuôi rồi, kết quả anh chỉ có thể cùng cô đắp chăn tán gẫu!
Hạ Tịch Quán không dám động đậy.
Lục Hàn Đình khép. mắt lạihô cô, bàn taydò vào trongváyngủ cô…
Anh làm cô đau.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng chau mày, nhưng không dám hé răng, chỉ có thể ủy khuất chịu đựng.
Lúc này căn phòng cách vách đột nhiên truyền đến một ít thanh âm không bình thường, giọng đàn ông và phụ nữđan vào nhau, nghe mà mặthồngtai đỏ.
Bởi vì… đây là khách sạn nhỏ, cho nên hiệu quả cáchâm cũng không tốt, thanh âm ái muội sát vách nhanh chóng rõ ràng truyền tới.
Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán run lên, nhìnngườiđàn ôngtrênngười.
Khuôn mặt tuần tú của Lục Hàn Đình đã đen như đít nồi, sát vách là cố ý à!
Anh vươn tay cầm lấy một vật dùng sức đập trên vách tường.
Đông, một tiếng.
Tiếng động căn phòng cách vách nhanh chóng nhỏ xuống.
Hạ Tịch Quán nhịn không được, cong đôi môi đỏ mọng cười.