Mục lục
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1151:

 

Lúc này Họa phi cũng cảm giác một ánh mắt âm trầm rơi vào trên người bà ta, bà ta ngắng đầu nhìn lên, Thượng Quan Đằng đang nhìn bà ta chằm chằm, ánh mắt kia khiến người ta rợn cả tóc gáy.

 

Bà ta vẫn dụ dỗ Thượng Quan Đằng uống thuốc, nói đó là có thể kéo dài tuổi thọ cho hắn, là viên thuốc hưởng thụ thế giới cực lạc, thế nhưng Lâm Thủy Dao đã đâm thủng lời nói dối của bà ta, trong lòng Thượng Quan Đằng cảnh giác, chỉ chốc lát như thế Họa phi từ trong mắt Thượng Quan Đẳng thấy được sát ý hung ác.

 

Sắc mặt Họa phi trắng bệch.

 

Lúc này Thượng Quan Đằng lên tiếng nói: “Người đâu, bắt tên nghịch tử Thượng Quan Khải này lại cho tôi, lập tức sung quân biên cương, không có lệnh triệu kiến của tôi, trọn đời không cho phép hồi thành phó.”

 

Thượng Quan Khải co quắp trên mặt đất không thể tin được đường đến ngôi vị đế vương của mình lại chám dứt như vậy, gã chật vật thống khổ giãy dụa trên mặt đắt, cầu xin: “Phụ vương, đừng mà, con… con không cần đi biên cương kia… địa phương quỷ quái đó, phụ vương…”

 

Thượng Quan Khải còn muốn nói, thế nhưng vài cấm quân nhanh chóng lôi gã xuống.

 

Lúc này Thượng Quan Đẳng nhìn Họa phi lại nói: “Người đâu, đày Họa phi vào lãnh cung, còn có từ giờ trỏ đi, chính thức sắc phong Cửu Lăng vương làm thái tử, chiêu cáo thiên hạ.”

 

“Quân vương anh minh!”

 

Họa phi toàn thân rét run, hôm nay đánh một trận bà ta từ vị trí sủng phi cao cao tại thượng rơi vào rồi trong vực sâu, mắt đi tất cả trù mưu ấp ủ đã lâu, nhưng, bà ta không định chịu trận như thế!

 

Họa phi bị mang đi cũng rất an tĩnh, bà ta cũng không giãy dụa, Hạ Tịch Quán đứng tại chỗ nhìn Họa phi và Thượng Quan Khải đày đi, nhàn nhạt mỉm cười nói: “Cửu Lăng vương, chúc mừng anh quang vinh đăng quang thái tử, món quà thứ hai này đã đưa đến, anh có hài lòng không?”

 

Thượng Quan Húc nhìn dung nhan tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán: “Tôi rất hài lòng, thái tử phi của tôi.”

 

Họa phi bị đày vào lãnh cung, rất nhanh, cửa lãnh cung bị đẩy ra, có người tới.

 

Bên ngoài có người cung kính nói: “Thái tử phi.”

 

Thái tử phi?

 

Ai là thái tử phi?

 

Họa phi ngước mắt, chỉ thấy một thân ảnh tiên khí đi đến, người nọ khoác trên người áo choàng màu đen, giơ tay hơi hất mũ lên, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán lộ ra.

 

Họa phi đột nhiên nghĩ, hiện tại Thượng Quan Húc đã là thái tử rồi, vậy tiệc đính hôn hôm nay Hạ Tịch Quán đứng bên người Thượng Quan Húc đã tắn thăng làm thái tử phi rồi.

 

Họa phi cười lạnh một tiếng: “Hay cho một Lan Lâu công chúa, khiến người ta không phục cũng không được, ván này cô chơi hay lắm, diệu kế mưu lược, chơi đến dâng cả bão táp, sợ rằng đàn ông thời nay cũng không bằng được côi”

 

Hạ Tịch Quán tháo mũ xuống, trên người mặc áo choàng đen, dung nhan tuyệt sắc oánh nhuận động lòng người, đôi mắt trong vắt rơi vào Họa phi: “Họa phi, bà vào lãnh cung có nghĩ qua chính mình rốt cuộc đi nhằm bước cờ nào, tại sao thua hay không?”

 

Họa phi hoàn toàn luôn suy nghĩ vấn đề này, chính bà ta cũng có đáp án: “Đều do tiện tì Mai phi phá hủy đại kế của tôi, nếu như ả uống chén thuốc sảy thai kia vào, cũng sẽ không bị cô thừa cơ chui vào, lại chẳng ngờ móc nói một loạt chuyện phía sau, tôi bây giờ còn không nghĩ ra, con tiện nhân Mai phi kia sao lại có lá gan lớn như vậy dám vi phạm mệnh lệnh của tôi.”

 

“Mai phi, câu hỏi này tôi có thể trả lời bà, bà xem đứng phía sau tôi là ai.”

 

Họa phi lúc này mới chú ý tới phía sau Hạ Tịch Quán còn có một người, là một đứa nha hoàn.

 

Nha hoàn kia chậm rãi ngắng đầu lên.

 

Con ngươi Họa phi co rụt lại, nhanh chóng nhận ra: “Cô, cô là nha hoàn Tiểu Lan bên người Mai phi, tại sao lại ở chỗ này, cô là người của Lan Lâu?”

 

Nha hoàn kia vạch mặt nạ da trên mặt, lộ ra mặt thật: “Họa phi, tôi không phải Tiểu Lan, tôi là nữ quan Tình Nhi bên cạnh công chúa điện hạ.”

 

Họa phi chắn động, rất nhanh bà ta hiểu ra tất cả, Tình Nhi này giả trang thành nha hoàn bên người Mai phi đi xúi giục Mai phi, thì ra là thế.

 

Hạ Tịch Quán chậm rãi nhéch đôi môi đỏ mọng: “Họa phi, người có lòng tham sẽ không bao giờ thấy đủ, Mai phi mang thai song sinh, bà tưởng cô ta còn có thể tùy ý bà khống chế? Tôi chẳng qua là bắt được điểm này, phóng đại nhân tính ghê tởm ra thôi.”

 

“Ha ha ha…” Họa phi đột nhiên bật cười: “Lan Lâu công chúa, thì ra cô am hiểu chơi tâm, ván này tôi thua tâm phục khẩu phục, song, cô cho rằng cô thắng?”

 

Họa phi lộ ra nụ cười quỷ dị.

 

Hạ Tịch Quán tiến lên hai bước, đi tới cạnh Họa phi: “Họa phi, vậy bà xuất ra bản lĩnh xuất chúng cho tôi xem thử đi, bằng không tôi thực sự sẽ coi thường Giao Nhân tộc các người, năm đó Giao Nhân tộc chính là hạng người thấp kém tỉ tiện, bị tổ tiên Lan Lâu của tôi đạp tan sơn hà của các người, mấy năm nay các người kéo dài hơi tàn mệt chết rồi nhỉ? Các người tốt nhất nên trốn đi, đừng để tôi tìm ra bọn ngươi!”

 

“Cô!” Họa phi phát cáu nghẹn lời, bà ta rốt cuộc biết mục đích Hạ Tịch Quán tới là cái gì, cô là khoe khoang thành tích, tới nhìn kẻ bại trận là bà ta, công khai tuyên chiến.

 

*Họa phi, tôi còn có việc, không tán gẫu với bà nữa.” Nói xong Hạ Tịch Quán liền mang theo Tình Nhi xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK