Mục lục
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 882: Bố Vợ Đại Nhân!

Dạ lão đã điên cuồng, một đời lão ta tham lam quyền vị nhất, dốc hết tâm huyết muốn đầy Dạ gia lên vị trí tối cao, nhưng bây giờ Lệ Quân Mặc lại đánh nát tất cả.

Lệ Quân Mặc đã từng nâng lão ta lên rất cao, hiện tại lại để lão rơi khốc liệt đến mức nào.

Lệ Quân Mặc không muốn nhìn ba người bọn họ, dù chỉ là cái liếc cũng không muốn, ông đi ra ngoài.

Lục Hàn Đình cùng quản gia tư nhân cũng đi ra ngoài, cửa lớn “Ầm” một tiếng đóng lại.

Dạ lão bị giam ở tại bên trong, lão gõ cửa rằm rầm, gào hết sức bình sinh: “Thả tôi ra ngoài! Mau thả tôi ra ngoài! Tôi không muốn đợi ở chỗ quỷ quái này!”

Lệ Yên Nhiên sợ đến khóc, cô ta chỉ mới 20 tuổi, độ tuổi đẹp như hoa, cô ta chưa từng nghĩ tới nửa đời sau của mình lại sống qua ngày ở nơi không có ánh mặt trời, âm u ẩm ướt như này.

“Ông ngoại, mẹ, hai người mau cứu con, con muốn thoát khỏi đây, a…” Lệ Yên Nhiên mắt khống chế thét chói tai.

Dạ Huỳnh nhanh chóng vươn tay ôm lầy Lệ Yên Nhiên, hai mẹ con cuộn trong góc phòng, run lên cầm cập.

Lúc này Dạ lão từ từ trấn định lại, lão ngồi trên ghế, sắc mặt âm trầm dữ tợn, trong lòng lão không biết suy nghĩ cái gì, hai mắt đục ngầu không ngừng xoay chuyển, nhìn vô cùng đáng sợ.

“Bó, chúng ta nên làm cái gì bây giờ, con vào thì thôi, lẽ nào bố và Yên Nhiên cũng phải ở đây luôn sao?” Dạ Huỳnh khóc hỏi.

Dạ lão đột nhiên nheeshc khóe môi, âm lệ cười một tiếng: “Yên tâm đi, rất nhanh bọn họ sẽ mở rộng cửa, cung nghênh chúng ta đi ra.”

Có ý gì?

Dạ Huỳnh không rõ, bà ta muốn hỏi, nhưng Dạ lão đã không nhịn được giơ tay lên chặn bà ta lại: “Đến lúc đó con sẽ biết.”

Dạ lão hai mắt nhắm nghiền.

Dạ Huỳnh cảm thấy Dạ lão càng ngày càng quái dị, gần đây có lẽ Dạ lão tiếp xúc qua người nào, độc trên người lão sắp hết, tính tình thay đổi quá lớn, bà ta sắp không nhận ra người bố này.

Lệ Quân Mặc ra phòng khách, lên chiếc limo sang trọng, quản gia tư nhân vừa định đóng cửa cửa sau xe, nhưng lúc này Lục Hàn Đình đi tới, trực tiếp cúi lưng đi vào, ngồi cạnh Lệ Quân Mặc.

Lục Hàn Đình nhìn Lệ Quân Mặc, giơ ngón tay cái lên: “Bố vợ đại nhân, đã nhiều năm như vậy, vẻ quyết đoán của bố vẫn như cũ không giảm như năm đó, giậm chân một cái, toàn bộ Đề Đô cũng động đất theo luôn.”

Nhìn Lục Hàn Đình chân chó, quản gia tư nhân: “…”

Tâm trạng Lệ Quân Mặc không tốt lắm, ông mím môi mỏng: “Ai là bố vợ đại nhân của cậu, đừng có tỏ vẻ thân thiết lắm, bây giờ lập tức lăn khỏi xe tôi.”

Dán cả khuôn mặt nóng lên bờ mông lạnh, Lục Hàn Đình biểu thị mặt mình cũng rất dày, anh thu tay về, lẫm bẩm: “Vậy được rồi, con xuống xe, lúc đầu con còn muốn chia sẻ với bố vợ đại nhân ảnh chụp của mẹ vợ đại nhân. Aizz, xem ra bố vợ đại nhân đối với thứ này cũng không có hứng thú.”

Nói rồi Lục Hàn Đình xuống xe.

Lúc này phía sau truyền đến tiếng Lệ Quân Mặc: “Quay lại!”

Lục Hàn Đình khóe môi khế cong, nhanh chóng ngồi xuống lại, anh cảm giác mình thực sự quá khôn, may mà tối hôm qua lấy được ảnh chụp từ Quán Quán, anh biết vị con cưng Đề Đô này ai cũng không thu phục được, chỉ có duy nhất một người, đó là… mẹ vợ đại nhân!

“Bố vợ đại nhân, bố gọi con ạ?”

Lệ Quân Mặc nhàn nhạt liếc Lục Hàn Đình, sau đó vươn tay: “Đưa ảnh đây.”

Động tác Lục Hàn Đình lanh lẹ đem một tấm hình ra: “Bố vợ đại nhân, bố còn chưa thấy dáng vẻ của mẹ vợ đại nhân à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK