Mục lục
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2061:

 

Anh thực sự sắp điên rồi, nếu như anh tìm không được cô nên làm cái gì bây giờ?

 

Anh sẽ không sống được.

 

Anh sẽ chết mắt.

 

Diệp Linh nghe hơi thở sạch sẽ mà quen thuộc trên người anh, tay nhỏ chậm rãi vươn nắm lấy vạt áo nơi eo anh, thật tốt, cảm giác này thật tốt.

 

Vừa rồi lần đầu tiên cô nhìn thấy anh đã cảm thấy trong lòng tràn đầy, người đàn ông mà cô mong nhớ và yêu đến sâu đậm kia rốt cuộc đã tới.

 

“Xin lỗi, em về sau không dám nữa…”

 

Cô ở trong lòng anh ngoan ngoãn nhận sai.

 

“Em đi siêu thị mua chút đồ, muốn về nhà làm đồ cho anh ăn ngon, thế nhưng em ra cửa siêu thị liền không tìm được đường về nhà rồi, em sợ lắm, thiếu chút nữa đã khóc… em có phải ngốc lắm không?”

 

Diệp Linh ngắng cái đầu nhỏ, đôi mắt to trong suốt vô tội nhìn anh.

 

Hết thảy nôn nóng cuồng loạn của Cố Dạ Cần đều mấy lời nói này và đôi mắt uất ức ấy của cô vuốt xuống, trái tim như được một cây lông vũ xẹt qua, mềm đến tan chảy.

 

Giơ ngón cái ra vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, anh mềm mại cười với cô: “Vợ không ngốc, không chút nào ngốc cả, nhưng với anh mà nói, vợ và con so với ăn ngon quan trọng hơn nhiều, cho nên về sau em đừng chạy loạn nữa, đừng rời bỏ anh.”

 

“Dạ!” Diệp Linh dùng sức gật đầu.

 

Cố Dạ Cần tự tay xách cái túi trên mặt đất trong bàn tay, một tay kia năm vai cô: “Vợ, chúng ta về nhà.”

 

Phạm Tư Minh nhìn bóng lưng Cố Dạ Cần, Có Dạ Cần cũng không liếc anh ta một cái, anh ta đã cảm thấy sự miệt thị đến từ chính Cố Dạ Cần, dù cho lúc nào, người đàn ông Cố Dạ Cần này cũng sẽ không hoà giải cùng tình địch của mình.

 

Thế nhưng người đàn ông Cố Dạ Cần này, cố chấp tận xương, anh đuổi đi mọi người, bá đạo câm cô Diệp Linh bên người mình.

 

Bọn họ đi xa, Phạm Tư Minh còn nghe được giọng nói của bọn họ, Diệp Linh hỏi: “Chúng ta đi đâu a?”

 

Cô luôn không ngừng quên chuyện quên người, người mới vừa rồi còn nói phải về nhà, hiện tại đã không biết nên đi nơi nào.

 

Cố Dạ Cẩn kiên trì mười phần, khàn khàn mang theo nhàn nhạt sung sướng cùng thỏa mãn: “Về nhà đó, không phải em đã nói chuẩn bị nấu ăn cho anh sao, anh hiện tại thực sự rất đói bụng.”

 

“Thật không? Vậy về nhà em nấu cho anh ăn.”

 

“Ư, vợ giỏi quá.”…

 

Phạm Tư Minh đứng tại chỗ, nhìn bọn anh rất lâu, anh ta đột nhiên đang suy nghĩ, nếu có một ngày Cố Dạ Cẩn buông tay Diệp Linh, anh sẽ đau đớn đến bao nhiêu.

 

Về đến nhà vẫn là Cố Dạ Cần xuống bếp, ăn cơm xong hai người vùi ở trên giường, hiện tại ngày xuân ánh nắng soi rọi vào, trong phòng ngủ kéo rèm cửa sổ ra, chỉ lưu lại một tầng thật mỏng lụa mỏng, ánh mặt trời rực rỡ từ trong lớp lụa mỏng nhảy nhót đến trên giường lớn, Diệp Linh ghé vào trên người Cố Dạ Cần, đi lấy nhiệt kế.

 

“37 độ, anh hạ sôt rôi nè.” Diệp Linh vui mừng.

 

“Ừ,” Cố Dạ Cần xách chăn đắp lại trên bụng của cô, tựa lưng ra đầu giường, ôm lấy cô thích ý híp mắt: “Anh nói rồi mà, uống thuốc sẽ rất nhanh hạ sốt thôi, anh phải chăm sóc cho em, sẽ không ngã bệnh.”

 

Trải qua đoạn nhạc đệm vừa mới đó, cơn sốt của anh lại tự dựng khỏi, đoán chừng đã bị mình hù chạy.

 

Diệp Linh cong cong môi, tay xoa xoa lên gò má anh anh tuấn, khẽ hôn lên cằm anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK