Mục lục
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1833:

 

Cô kêu đau, kêu rất nhỏ, sinh ra vài mùi vị ngây ngômềmyếu, Cố Dạ Cẩn không muốn thực sựgiếtchết cô, nên anh buônglỏngmôi côra, khàn giọng khiển trách: “Kêu loạn cái gì? Nói bao nhiêu lầnrồi, đau, cũng phải nhịn.”

 

Diệp Linh tránh khắp nơi, muốn táchrời hỏi ngựcanh, né tránh hơi thở nam đính công thànhđoạtđất của anh: “Em thựcsựđau… bụngem đauquá…”

 

Diệp Linh thực sự cảm thấyđaubụng, cô đầy đầu đều là hình ảnhsảythai năm 18 tuổi ấy, rất nhiều rấtnhiềumáu từ trongthânthể côtuônra ngoài.

 

Lách tách.

 

Trong gian phòng thuê nho nhỏ, máunhiễmđỏ ga giường, sau đó mộtgiọttiếp lấy mộtgiọt lách tách rơi trên mặt đất, giống nhưdòngsuối nhỏ quanh co chậm rãichảyxuôi đến cạnh cửa.

 

Cô nằm ở trên cáigiường nhỏ đó, cảmgiác có vậtgìchảy ra khỏicơthể mình, khi đó anh không ở cạnh, không ở bên cạnh cô, cô chỉ có thể nghetiếngmáu nhỏxuông “tí tách tí tách”.

 

Từ thiên đường rơi xuống địa ngục, có lẽ không có gì hơn nữa.

 

Hàng mi như lông vũ của Diệp Linh hoảng loạn rung rung vài cái, trong mắt đã có giọt lệnóngbỏng điêncuồng đập xuống.

 

“Đau, emđauquá… bụngemđau quá…” Côrênrỉ nói.

 

Cố Dạ Cẩn biết thânthểcô mềm, không chịunổiđau, trước đây anh cưng chiều cô thương yêu cô, cho nên mới nhịnxuốngkhông độngvào cô.

 

Cô về đã mấy năm, mấy năm này cônởrộ, mỗi ngày đều khoe sắc trước mặt anh, mặc dù trong lòng đãmuốncô muôn đếnnỗiđiên, anh vẫn phảinhịn xuống.

 

Song, thương yêu cô cưng chiều cô là chuyện của anh, anh cam tâm tình nguyện, cô đừng nênđạpphải ranh giớicuối cùng của anh.

 

Hiện tại anh không biết cô lại đang giở trò gì, anh sẽ không mắc lừa nữa, anh phải giáo huấn cô một trận thật tốt, để cô về sau không dám táiphạm nữa.

 

“Khóc cái gì? Không cho phép khóc!”

 

Hai bàn tay to của Cố Dạ Cẩn chống ở bên người cô, đóng rồi mở mắt: “Saovàophòng thằngkhác thì trang điểm xinh đẹp, cởicảáo khoác, đến chỗ anh liền yếuớtkhông chịu được, Diệp Linh, em cứ như vậy đoán chắc có thể ăntôiđếnchết?”

 

“Mây ngày nay làm cái gì, tại sao không đi thăm anh, em thực sự một chút lương tâm cũng không có, nhiều năm như vậy anh cơm ngon áo đẹp cung cấpnuôidưỡng emlớnlên, emăn của anh, dùngcủa anh, mặccủa anh, mà sao trong lòng chẳng có chút tình cảm gì, anhmuốnngủ em em phải cởiquầnáo nằm sẵnởđó, đừng ở chỗ của anh lập đền thờtrinhtiết cái gì!”

 

Anh âm ngoan hung ác cất giọng, triệt để không nể mặt mũi, nói vô cùng khó nghe.

 

Diệp Linh đã cảm thấyquáđau, nước mắt treo đầy khuôn mặt nhỏ, cô cầm bàn tay của anh: “Bụngem thậtsựrất đau… anhxoaxoa bụng em đi…”

 

Cô kéo bàn tay to của anh đêntrênbụng mình.

 

Thế nhưng một giây kế tiếp Cố Dạ Cần liền vô tình hất tay cô ra.

 

Cố Dạ Cần hất tay cô ra: “Diệp Linh, em nóibụngcủa em đau thì anh phải tin à? Anh sẽ không bao giờ tin tưởng em nữa, em chính là một con nhóc nói dối”

 

Diệp Linh lắc đầu, cô chậm rãi giơ hai tay nhỏ bé lên ôm cổ Cố Dạ Cần, chôn khuôn mặtnhỏ ẩmướttrong cổ anh cọ cọ: “Em thật sựrấtđau mà… Anhtrai, emđauquá…”

 

Anh trai…

 

Cô gọi anh một tiếng “anh trai”, trong veo mềm mại hệt như trước đây.

 

Cố Dạ Cần nhanh chóng nhắm mắt lại, yết hầu nhô ra lăn lên lăn xuống, anh cảm giác mình sớm muộn gìsẽchết trên ngườiphụnữ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK