Mục lục
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 915: Em Không Cần Anh Nữa

Lục Hàn Đình bề tắc, không biết làm sao để dỗ cô bé này.

Mấy năm nay anh đã từng dự họp qua vô số hội nghị quốc tế, đứng ở trên diễn đàn đỉnh phong thuyết trình, cuộc đời của anh qua rất thong dong tuần tự, tất cả đều trong khống chế của anh.

Nhưng anh hiện tại luống cuống, không biết làm thế nào, cô gái này nhất định chính là tiểu khắc tinh của anh, tim của anh đau đến muốn vỡ đi.

“Ngoan, Quán Quán, đừng khóc.”

Lục Hàn Đình hôn lên giọt lệ trên mặt cô, cuốn giọt nước mắt vào miệng mình, anh lại hôn lên môi của cô.

Lần này anh hôn rất dịu dàng, rất nâng niu.

Hạ Tịch Quán từ từ dừng lại nghẹn ngào, cô ngước đôi mắt đẫm nước làm mơ hồ cả khuôn mặt nhỏ nhìn anh: “Lục Hàn Đình, bây giờ anh có thể rời đi không, em không muốn thấy anh.”

“Anh cũng không biết em làm sao nữa, bây giò em thấy anh sẽ cảm thấy rất khó chịu rất khó chịu, em không muốn anh bởi vì em mà bị Lệ Yên Nhiên khống chế, em không muốn anh cùng Lệ Yên Nhiên kết hôn, em không muốn Lệ Yên Nhiên chạm vào anh, em biết rõ mọi chuyện anh làm đều là vì em, em không nên trách anh, nhưng em lại không có cách nào chấp nhận.”

“Lục Hàn Đình, anh biết không? Em thà nguyện chính mình bởi vì chất độc kia chết già đi chứ không muốn anh cùng Lệ Yên Nhiên vướng víu không rõ! Lúc anh làm điều này cũng chưa từng nghĩ đến em, anh căn bản cũng không biết em nghĩ gì muốn gì?”

“Lục Hàn Đình, xin lỗi, anh thả em đi, có lẽ sẽ có một ngày em sẽ chữa xong vết sẹo trong lòng, nhưng ở bên cạnh anh, em mãi mãi không bao giờ tốt được. Bây giờ em rất đồ kị, chỉ cần nghĩ đến Lệ Yên Nhiên đã là Lục phu nhân của anh, trong lòng em liền ghen ty đến sắp điên.”

Nói xong Hạ Tịch Quán dùng sức đầy anh ra, nhắc chân bỏ đi.

Nhưng Lục Hàn Đình đuổi theo, hai cánh tay tráng kiện dùng sức túm lại vòng eo mềm của cô, từ phía sau lưng ôm cô thặt chặt vào lòng, anh hôn lên mái tóc xốc xếch của cô: “Quán Quán, anh biết, anh đều biết, không cần phải đố kị bất cứ kẻ nào, em vĩnh viễn là Lục phu nhân duy nhất của anh.”

Lục phu nhân duy nhất?

Ha.

Hiện tại ba chữ “Lục phu nhân” này lọt vào tai Hạ Tịch Quán lại vô cùng chói tai, trước đây ngọt ngào bao nhiêu thì bây giờ chói tai bấy nhiêu.

Hạ Tịch Quán xoay người dùng sức đầy anh ra: “Lục Hàn Đình, cám ơn anh lại một lần nữa nhắc nhở em, anh bây giò đã người đã có vợ, mời anh lập tức rời đi, đừng dây dưa em nữa.

Anh muốn làm cái gì, muốn bao nuôi em ở ngoài, để em làm tình nhân của anh? Lục Hàn Đình, em nói cho anh biết, anh mơ đi!”

“Trên buổi tiệc cưới của hai người em đã dùng mọi cách để kéo anh về nhưng không được. Vậy sau này anh cũng không cần về, thuốc của anh em không cần, anh, em cũng không cần, câu chúc “anh và Lệ Yên Nhiên tân hôn hạnh phúc” kia cũng cũng là em nói thật lòng.”

Lục Hàn Đình nhanh chóng vươn ngón tay rõ khớp xương sắc bén dùng sức nắm khuôn mặt nhỏ của cô, hốc mắt của anh dâng lên màu máu đỏ tươi, đôi môi mỏng nhiễm hơi lạnh thấu xương: “Quán Quán, rút lại lời em vừa mới nói đi, nhé? Anh nói cho em biết, bây giờ anh rất tức giận, hơn nữa còn là loại dỗ không được!”

“Em không muốn, Lục Hàn Đình, em cũng không cần anh, em…

ưmt”

Lục Hàn Đình cúi người liền ngăn chặn môi cô, ban nãy anh đã sai rồi, anh chớ nên để cô mở miệng nói chuyện.

Hạ Tịch Quán dùng sức giấy giụa, thế nhưng Lục Hàn Đình bóp chặt vòng eo tựa lá liễu của cô đẩy cô ngã về sau, hai người lảo đảo nghiêng ngã lùi vào trong phòng, đầu gối đụng phải mép giường, hai người liền rơi xuống trong giường lớn mềm mại.

Hạ Tịch Quán nhanh chóng cảnh giác: “Lục Hàn Đình, anh làm cái gì, bây giờ anh đã kết hôn rồi, đừng có lấy bàn tay bẩn đấy của anh chạm vào em! Cút khỏi em!”

Lục Hàn Đình chỉ dùng vài ngón tay đã túm được haicổtay mảnh**khảnh của cô trong lòng bàn tay, sau đó đè**xuống**giường, anh một tay tháo cúcáosơmi, lộ ra mộtmảng ngực**rắn*8chắc: “Quán Quán, bây giờ**anh**muốn**em, anhmuốn ở trên thân**thể lưu lại dấu**vết**của anh, để em biết cả đời này của emrốt cuộc là người phụnữcủa ail”

“Lục Hàn Đình, có phải anh nhầm đối tượng rồi không, anh muốn thì tới tìm Lục phu nhân Lệ Yên Nhiên của anh đi! Anh đừngđụngem!”

Lục Hàn Đình chế trụ tay cô, chândài bá đạo tách**ra**đôi chân nhỏ**đang dính chặt**củacô, chen vònghông rắnchắccủa mình vào.

“Quán Quán, ngoan, nghe lời một chút, không thìanh sẽ làm*embị thương$$mát.” Lục Hàn Đình hôn khuôn mặt nhỏ nhắn kia.

Cơ thể nhỏ yếu của Hạ Tịch Quán bịđè**lại gắt gao, cô chỉ có thể tránh mặt, không cho**anh**hôn**loạn: “Lục Hàn Đình, anh muốn**cưỡng**bức em sao? Nếu anh**cưỡng**bức*8em, emsẽ khôngthathứ cho anh!”

Lục Hàn Đình vươn bàn tay nâng khuôn mặt nhỏấy lênkhỏi gối, sau đó ngậm**viên**thuốc kia vào tron miệng mình tự mình đút cho cô, anh khàn khàn cắt tiếng: “Phụ nữ không phải đều thích khẩuthị tâm phi đấy sao, ngoài miệngem nói không muốn không muốn, nhưng thân**thể em**ở**dưới**người anh lạirấtmềm, để anh xem đếntột cùng em cómuốn hay không?”

Bàn tay của anh theo**cơ**thể cô đi xuống, xốc**l ên làn v áy*trong*của cô…

Hạ Tịch Quán bất ngờ bị anh đuốt viên thuốc kia nuốt xuống, cô dùng gắt gao dùng răngcắnmôi dưới mình, cho tới khi môi dướicắn mấtcả huyếtsắc, tất cả lý trí tại trong nháymắtầm ầm đỗ nát.

Lệ Yên Nhiên đã là Lục phu nhân của anh, vậy mà anh lại ở đây quấn*lấy*cô triền miên.

Hạ Tịch Quán về mặt tình cảm là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, không thể nào tiếp thu được loại chuyện này.

Trong đầu lại hiện ra đoạn video vừa rồi Lệ Yên Nhiên gửi đến, trong căn phòng, tối đen ngườiđànông cùng người phụ nữ*mập*mờ thở*dốc lăn*lộn*cùng nhau.

“Cút, Lục Hàn Đình, em sẽ không tha thứ cho anh, em hận anh”

Chút sức nhỏ nhoi của cô căn bản không ảnh hưởng được người đàn ông, “cạch” một tiếng, cô nghe được tiếng anhcởithắt lưng.

Giọt nước mắt trong suốt mà*nóng*bỏng*từng giọt từng giọt đập xuống, Hạ Tịch Quán cảm giác mình bị ép đến tuyệt cảnh, cô vươn tay nhỏ bésờ mò tới mộtcondao.

Cô siết mũi dao thật chặt trong bàn tay, đôi mắt sáng sắc bén nhìn anh: “Lục Hàn Đình, đi ra, nếu anh không đi*em*sẽ*giết*anh!”

Vành mắt cô đỏ ửng hung hăng nhìn anh chằm chằm, giống như nhìn kẻ thù của mình.

Ánh sáng sắclạnh của dao lóe trong đáy mắt sâu thẳm của Lục Hàn Đình, nhưng anh không dừng lại, mà là nhếch đôi môi mỏng thành đường cong cưng chiều, anh khàn khàn nói: “Quán Quán, nếu anh đành lòng, vậy thì đâm đi.”

Anh dùng bàn tay rõ khớp xương giữ lại bàn tay nhỏ lạnh như băng của cô, chỉ cô đặt mũi dao lên vị trí tim mình: “Đâmở đây này, nhé? Ngàn vạn lần đừng lưu tình, đâm một cái đến cùng, đâm chết anh, nếu không, chỉ cần anh sống một ngày, ngươi cũng đừng hòng rời khỏi anh!”

Thân*thể*nhỏ nhắn của Hạ Tịch Quán cũng bắt đầu run rầy, cơn*đau*đớn*thể xác đã là gì, cô chỉ cảm giác tráitimmình như đã nát tan thành hai mảnh.

Anh phách lối ngông cuồng như thế, cũng chỉ là ỷ vào tình yêu của cô.

Anh đang ép cô.

Sao anh lại muốn ép cô?

Hạ Tịch Quán cắn răng, trên tay dùng sức, lưỡi*dao*sắc*bén trực tiếp đâm vào lồng ngực người đàn ông

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK