Mục lục
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2223:

 

Tiêu Thành nhìn đã chiếc xe đã bị va chạm đến phé, trầm giọng nói: “Chuyện gì xảy ra, không phải để cho cậu theo Đường Ngọc sao, cậu ta sao lại xảy ra tai nạn?”

 

Thủ hạ nơm nóp lo sợ nói: “Thành gia, em quả thật vẫn đi theo Đường Ngọc, nhưng tâm tình cậu ấy quá kích động, thấy cậu ấy lên xe, em liền một đường đi theo cậu ấy, lúc đầu cậu ấy còn rất tốt, thế nhưng không biết chuyện gì xảy ra cậu ấy như là bị cái gì kích thích, đột nhiên mất khống chế, lại liều mạng đi vượt đèn đỏ.”

 

Tiêu Thành nhấp môi mỏng một cái, sau đó lên xe, cứ đi thăng một đường đến bệnh viện.

 

Đi tới hành lang bệnh viện, cửa phòng giải phẫu vừa lúc mở ra, Đường Ngọc bị đẩy ra ngoài, bác sĩ tháo xuống khẩu trang nói: “Phẫu thuật rất thành công, chân Đường thiếu xem như đã bảo vệ được, song còn muốn chú ý để khôi phục.”

 

Bố mẹ Đường Đường cảm tạ trời đất, y tá đẩy Đường Ngọc vẫn còn đang hôn mê tới phòng bệnh VỊP.

 

Tiêu Thành muốn lên trước, thế nhưng lúc này chỉ nghe Dương Kim Đậu nói: “Thật tốt quá Băng Băng, lần này con và Đường Ngọc coi như là hoạn nạn thấy chân tình, Đường Ngọc chuyển nguy thành an, cô bác Đường và mẹ sẽ chọn một ngày hoàng đạo, đề cho con và Đường Ngọc đính hôn trước.”

 

Đính hôn…

 

Bước chân Tiêu Thành bị kiềm hãm, anh ngước mắt, ánh mắt rơi trên người Hà Băng.

 

Cô sắp… đính hôn sao?

 

Hà Băng cúi đầu, thấy không rõ cô đang suy nghĩ cái gì.

 

Dương Kim Đậu tiếp tục nói: “Băng Băng, em và Đường Ngọc càng nhanh đính hôn càng tốt, tuy là hơi gấp, thế nhưng mẹ sẽ đặt may váy cưới xinh đẹp nhất cho con, chuẩn bị đính hôn thịnh đại nhất, đám cưới hai nhà Đường Dương chúng ta nhất định sẽ oanh động toàn bộ thành phố Hồng Khẩu.”

 

Nói rồi Dương Kim Đậu cầm tay Hà Băng: “Băng Băng, như vậy thì tốt, mẹ hy vọng con có được hạnh phúc bình thường.”

 

Hà Băng nhìn Dương Kim Đậu, hôi lâu sau nói: “Con biết rồi.”

 

Tiêu Thành cũng biết, Hà Băng thật sự sắp đính hôn cùng Đường Ngọc, cô đã đáp ứng mối hôn sự này.

 

Trời tối người yên, Hà Băng cũng không hề rời đi, cô trực ở phòng bệnh, bởi vì tất cả mọi người sợ Đường Ngọc tỉnh lại muốn gặp Hà Băng.

 

Đợi tất cả mọi người đi, Tiêu Thành từ trong bóng tối đi ra, anh đẩy cửa phòng bệnh, đi vào.

 

Đường Ngọc vẫn còn hôn mê, Hà Băng ghé vào bên giường bệnh cũng đang ngủ.

 

Tiêu Thành đi tới bên người Hà Băng, cô là gối cánh tay ngủ, mái tóc đen thanh thuần dịch đến vành tai trắng như tuyết, lộ ra cô nửa khuôn mặt như trứng ngỗng, cô ngủ say lại lộ thêm mấy phần ngoan mềm.

 

Tiêu Thành chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay rơi vào khuôn mặt cô.

 

Lúc này phòng bệnh chỉ bật một ngọn đèn ngủ, Tiêu Thành thân cao chân dài đứng nghiêm, lòng bàn tay to nhẹ nhàng xoa trên gương mặt dịu dàng trắng nõn của cô, yêu thích không buông tay.

 

Hà Băng đang ngủ say như cảm ứng được cái gì, cô không tỉnh, thế nhưng khuôn mặt khẽ động, cọ xát ngón tay anh, giống như một chú mèo nhỏ đang làm nũng chủ nhân mình.

 

Trái tim cứng rắn của Tiêu Thành toàn bộ mềm, mềm nhũữn, mềm rối tinh rối mù.

 

Vẫn luôn không dám tới gần cô, bởi vì sợ bản thân không khắc chế nỗi.

 

Những năm gần đây, cô là mong muốn duy nhất của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK