Mục lục
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 733: Là Lục Hàn Đình Cứu Em Là như vậy sao?

Hạ Tịch Quán nhớ tới giọng nói nghe được trong mơ kia, rất huyên náo, không ngừng nói với cô, tuy cô nghe không rõ anh rốt cục đang nói cái gì, nhưng chất giọng khàn khàn lại bao hàm thâm tình, lại như âm u cố chấp ấy, khiến cô không cách nào quên được.

Giọng nói kia là của… Lục Hàn Đình?

Là anh cứu cô?

Nhưng, anh tại sao lại muốn cứu cô?

Anh không phải là rất ghét cô sao?

Anh đã đính hôn với Lệ Yên Nhiên rồi kia mà.

Hạ Tịch Quán rũ mắt, sau đó nhìn về phía Lục Tử Tiễn: “Tử Tiễn, tại sao anh lại nói cho em biết, anh có thể không nói mà.”

Lục Tử Tiễn nhếch đôi môi mỏng: “Cho nên? Cho nên anh để em biết những thứ này, khiến em dao động rồi đúng không?”

Hạ Tịch Quán không nói gì.

Lục Tử Tiễn nắm chặc tay của cô: “Quán Quán, anh không muốn lừa dối em, chính là Lục Hàn Đình cứu em, anh hy vọng nếu có một ngày em sẽ lựa chọn ở bên anh, chứ không phải chấp nhận, mà là nghe theo trái tim mình lựa chọn, anh rất muốn cho em hạnh phúc chứ không phải ràng buộc em ở cạnh anh, lấy hôn nhân là tù lao giam giữ em.”

Hạ Tịch Quán trong lòng gợn lên từng vòng sóng rung động, Lục Tử Tiễn vẫn luôn có trái tim sạch sẻ mà thuần túy như thé, bây giờ không có thay đổi, về sau cũng sẽ không thay đổi.

Hạ Tịch Quán xuất viện, thân thể cô không có gì đáng ngại, hơn nữa cô phải mau chóng đến viện khoa học, dùng chìa khóa này mở ra mảnh cắm địa nhỏ kia, tìm kiếm bảo rương thứ hai mẹ lưu lại.

Tại Hạ gia.

Hạ Tịch Quán bị đặt trên ghế sa lon trong phòng khách, không được lộn xộn, Lam Yên tự mình vào bếp nấu canh cho cô: “Quán Quán, con nói xem, gần nhất con thực sự là lắm tai nạn, hồn vía bố mẹ cũng lên mây theo luôn, nếu không phải hai lần đều có quý nhân tương trợ, con làm sao mà gặp dữ hóa lành được chứ?”

Hạ Bang đưa mâm hoa quả tới: “Đúng vậy Quán Quán, bố thấy con nên ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi! Đừng chạy lung tung nữa.”

Hạ Tịch Quán ăn mấy quả nho vừa to vừa ngọt, cô biết bố Hạ mẹ Lam là quan tâm cô, yêu thương cô, nhưng con đường cô phải đi còn rất dài, không thể dừng chân lại được.

Lúc này một người hầu nữ đem chiếc áo khoác ngoài màu đen ra, dùng bàn là bắt đầu là chiếc áo khoác ngoài đó.

Động tác ăn nho của Hạ Tịch Quán khẽ khựng lại, cô nhanh chóng đứng dậy, đi tới bên người người hầu nữ, vươn tay cầm ống tay áo của áo khoác ngoài.

Trên tay áo có một hạt cúc bằng bạc lấp lánh tỏa sáng, mặt trên khạm một chữ “Lục”.

Vừa rồi Hạ Tịch Quán ngồi ở trên ghế sa lon thấy chiếc áo khoác ngoài này liền nhận ra, đây là áo của Lục Hàn Đình.

Hiện tại cô càng thêm nhận định, đây chính là áo của Lục Hàn Đình, là tân quý thương giới Đế Đô, mỗi một hạt cúc trên quần áo của anh đều có một chữ “Lục”, đây là tượng trưng cho thân phận và quyền lợi.

Nhưng, đồ của Lục Hàn Đình tại sao lại ở chỗ này?

Hạ Bang thấy Hạ Tịch Quán phát hiện ra áo của Lục Hàn Đình nhanh chóng nói một câu “nguy rồi” trong lòng nói, ông liền chạy tới, cầm cái áo khoác ngoài của Lục Hàn Đình cười giả lã nói: “Ha ha, Quán Quán, cái áo này… Ha ha.”

Đôi mắt sáng của Hạ Tịch Quán nhìn về phía Hạ Bang: “Bố Hạ, cái áo khoác ngoài màu đen này là của Lục Hàn Đình, đồ của Lục Hàn Đình sao lại ở trong nhà chúng ta?”

Hạ Bang dầu gì cũng là lão đại giới giang hồ, nhưng ở trước mặt Hạ Tịch Quán ông lại né mắt gãi đầu, ấp a ấp úng giống như đứa trẻ mắc lỗi.

Lúc này Lam Yên đã đi tới: “Quán Quán, con đã phát hiện, vậy bố mẹ không gạt con nữa, hôm tuyển chọn của viện khoa học con bị mấy gã kia bắt đi, là Lục Hàn Đình cứu con.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK