Mục lục
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 537: Quán Quán Là Đầu Bếp Nữ

Sáng sớm hôm sau.

Lục Hàn Đình dậy trễ hơn mọi khi, tối qua anh lăn qua lăn lại rất lâu, rời giường vọt vào phòng tắm rất nhiều lần để đè xuống xao động trong mình, hôm nay sắc mặt anh không tốt lắm, nhìn Á¿ A rât âm u.

Anh đến phòng cách vách xem bà nội, nhưng đẩy cửa phòng ra, trên giường trống không, bà nội không thấy đâu.

Con ngươi Lục Hàn Đình co rụt, môi mỏng mím thành đường thẳng trắng bệch, bà nội đi đâu rồi?

Ba tháng này bà nội đều giam mình trong phòng, không muốn ra ngoài.

“Mẹ Ngộ, bà nội đâu rồi?”

Lục Hàn Đình nhanh chóng nhấc chân dài đi xuống lầu, rất nhanh bước chân anh đột nhiên dừng lại trong phòng khách, vì anh thấy bà nội rồi.

Bây giờ lão phu nhân đang ở phòng bếp, vì bệnh lâu nên bà ngồi xe lăn, trên đùi đắp một chiếc chăn mềm mại, ánh nắng rực rỡ ấm áp bên ngoài xuyên thấu qua cửa sổ phòng bếp hắt vào, lão phu nhân đang ở đó thích ý phơi nắng.

Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Lục Hàn Đình trong nháy mắt buông xuống, lúc nãy anh còn tưởng bà nội xảy ra chuyện gì.

Anh lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sao bà nội lại nguyện ý ra ngoài phơi nắng rồi, đây chính là lần đầu tiên bà nội ra khỏi cửa phòng.

Lúc này chợt nghe bên trong lão phu nhân cười híp mắt nói: “Quán Quán, có phải cháu còn đang giận bà hay không?”

Rất nhanh bên tai truyền đến giọng nói thanh lệ mềm mại: “Hứ bà nội, cháu không để ý tới bà nữa!”

Cổ họng Lục Hàn Đình lăn một vòng, anh đã hiểu, đây là giọng của… Hạ Tịch Quán.

Tối qua cô bò lên giường anh, quấy nhiễu làm anh mộng xuân cả đêm, anh còn tưởng rằng cô đi rồi, không ngờ cô vẫn ở đây.

Lục Hàn Đình đi tới, rất nhanh thấy được bóng người nhỏ xinh kia, hôm nay cô gái mang chiếc áo lông màu xanh lá cổ bèo, rất rộng, vạt áo rơi trên đầu gối cô, phía dưới mang quần legging, lộ ra mắt cá chân tinh xảo mảnh khảnh, lộ ra vẻ thiếu nữ tràn ngập hơi thở trẻ trung năng động.

Hiện tại trên người cô đeo chiếc tạp dề, đang đứng ở bệ bếp chuẩn bị bữa sáng, bàn tay trắng noãn nhỏ xinh cầm cái muôi, khuấy trong nồi đã nấu nồi cháo rất đặc.

Mái tóc đen thanh thuần xõa xuống đầu vai, một bên tóc vén sau dái tai trắng như tuyết, từ góc độ của Lục Hàn Đình có thể thấy được nửa sườn mặt của cô, cô nhíu hàng mày thanh tú, hai mẹ mũm mĩm đều tức giận phồng lên, bộ dáng vừa cáu kinh vừa đáng yêu: “Còn nữa mẹ Ngô, lần này bà nội lừa con còn kéo theo mẹ Ngô cùng nhau lừa conl”

Mẹ Ngô đứng một bên rửa trái cây, nghe vậy bà nhanh chóng cười lấy lòng nói: “Quán Quán, tối qua mẹ… mẹ là hoa mắt, dẫn con đi nhầm phòng, lão phu nhân thật sự không xúi mẹ.”

Những lời này là sự thực, lão phu nhân thật sự không giật dây “ngoài sáng”, chỉ là âm thầm giật dây “trong tối” tí thôi, dù sao cũng là chủ tớ máy chục năm rồi, mẹ Ngô đương nhiên là nháy mắt hiểu ý bà.

Meo…

Meo meo…

Bên tai truyền đến tiếng mèo kêu, Lục Hàn Đình thấy Tiểu Viên Viên chạy đến, Tiểu Viên Viên đang vùi bên chân Hạ Tịch Quán, hướng về phía lão phu nhân và mẹ Ngô kêu vài tiếng, ý là các bà bắt nạt nữ chủ nhân của con, con cũng tức giận đấy nhé.

Toàn bộ phòng bếp vui vẻ hòa thuận, trên mặt tất cả mọi người đều treo ý cười, mùi hương bên trong nồi cháo lan tỏa, khắp phòng sực mũi mùi gạo.

Dáng người cao lớn của Lục Hàn Đình cứng ở tại chỗ, anh không ngờ chính mình sẽ thấy một màn này, ba tháng qua bà nội ngã bệnh, tất cả mọi người rất kiềm nén, căn nhà lạnh ngắt, tuy là có đầu bếp tuyển đến, nhưng không hề có chút lửa ấm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK