Mục lục
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1869:

 

Phạm Tư Minh đã sớm ở trên sân cỏ phía ngoài biệt thự chờ cô, anh vui vẻ chào đón: “Linh Linh, em tới rồi.”

 

Diệp Linh gật đầu: “Em không đến trễ chứ?”

 

“Không có không có, là anh quá nóng lòng.”

 

Lúc này bố Phạm đi ra: “Linh Linh, con đã lớn như vậy, bác cũng sắp không nhận ra con rồi.”

 

Diệp Linh nhìn về phía bố Phạm, bố Phạm bảo dưỡng tốt, người đàn ông năm mươi tuôi nho nhã thành thục, hiện tại đang từ ái nhìn cô.

 

“Bác Phạm, thưa bác ạ.” Diệp Linh ngoan ngoãn lễ phép chào một tiếng.

 

“Tư Minh, con đi xem cơm tối đã chuẩn bị xong chưa đi.” Bố Phạm đuổi Phạm Tư Minh đi.

 

Phạm Tư Minh không muốn đi, thế nhưng vì ngại quyền uy của bố, anh lưu luyến nhìn Diệp Linh, sau đó đi vào.

 

“Linh Linh, năm đó Diệp gia gặp chuyện không may, bác không trở về kịp, mấy năm nay con được Cố gia nuôi dưỡng, với tính cách đê hèn của Cố Hiền và vặn vẹo cực đoan của Ôn Lam, con nhất định rất khổ.”

 

Diệp Linh biết bố Phạm đuổi con trai mình đi nhất định là có mấy lời muốn nói với cô, cô lắc đầu: “Tất cả đều là quá khứ rồi ạ.”

 

Diệp Linh không phải là đứa trẻ ngốc nghếch ngây thơ, so sánh với Cố gia, bố Phạm trước mắt này lại càng xa lạ với cô, cho nên, cô sẽ không thổ lộ tình KG – 12 kim cương “Linh Linh, năm đó hai nhà Diệp Phạm chúng ta là thế giao, bố con hứa gả con cho Tư Minh, theo lý thuyết Diệp gia gặp chuyện không may, bác nhất định phải trở về, nhưng lúc đó bác ốc không gánh nổi mình ốc nữa là.”

 

“Năm đó bố con và Cố Hiền giao hảo, bác liêc mát liên nhìn ra Cô Hiên này là lòng muông dạ thú, ba lần bốn lượt nhắc nhở bố con, nhưng bố con không cho là đúng, chẳng những vậy còn tự tay dìu dắt Cố gia, còn vì vậy mà không thân với bác nữa.”

 

“Lúc đó có một thiếu sót rất nghiêm trọng trong hoạt động kinh doanh của Phạm thị, tất cả các dây chuyền vốn đã bị ngắt hết, mà khi đó Cố gia dưới sự dẫn dắt của bố con đã trở thành biển thành tân quý tộc, Cố Hiền liền thừa cơ hội này bỏ đá xuống giếng, đuổi bác ra khỏi Hải Thành.”

 

“Bất đắc dĩ, bác chỉ có thể mang vợ con đến nước ngoài, bắt đầu lại, khi bác biết được chuyện bố mẹ anh trai con xảy ra tai nạn, tất cả ở Hải Thành đều đã ở trong khống chế của Cố gia rồi, bác căn bản cứu không được con.”

 

“Mấy năm nay bác ở nước ngoài phát triển cũng coi như thuận lợi, bác vẫn chưa quên Linh Linh con, cho nên bác liền mang theo Tư Minh trở về tìm con.”

 

Bố Phạm nói những lời này nói tình thâm ý thiết, không ngừng thở dài, như thể đau lòng như cắt.

 

Diệp Linh nhìn Bố Phạm: “Bác Phạm, bác đừng tự trách, đó đại khái chính là mệnh số của Diệp gial”

 

“Linh Linh,” Lúc này Bố Phạm tận lực giảm thấp giọng xuống: “Con có nghĩ tới hay không, đây tột cùng là mệnh số của Diệp gia, hay là bởi vì?”

 

Diệp Linh giật mình: “Bác Phạm, ý của bác là?”

 

“Linh Linh, bác hoài nghi năm đó trận tai nạn kia của bố mẹ con là do người làm, là có ý định mưu sát, bác đã tìm được manh mối.”

 

Con ngươi Diệp Linh co rụt lại: “Thật ạ?”

 

“Đương nhiên là thật, Linh Linh, lần này bác trở về chính là muốn giúp bố con báo thù, hiện tại bác và con phải liên thủ, đưa đám tội nhân Cố gia này vào ngục giam, để cho bọn hắn đền tội, chúng ta phải phá đổ Cố gial”

 

Đây chính là mục đích chuyến này của bố Phạm, muốn Diệp Linh liên thủ với ông, phá đổ Cố gia.

 

Diệp Linh từ trong hai mặt nô Phạm thấy được lửa hận hừng hực, bố Phạm thật sự hận Cố gia.

 

“Bác Phạm, bác muốn con làm những gì?”

 

“Linh Linh, bây giờ Cố lão gia tử, Cố Hiền, Ôn Lam cũng không đáng sợ, kẻ chân chính đáng sợ là… Cố Dạ Cần.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK