Mục lục
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1975:

 

Diệp Linh không còn gì để nói, cô hiện tại thật rât ghét người đàn ông Cô Dạ Cần kia, chút hảo cảm có được ngày hôm qua đối với anh hiện tại đã mắt sạch, cô không rõ anh làm sao… có năng lực như thế, luôn để cho cô một lần đã trúng thưởng.

 

Cô không hề chuẩn bị.

 

“Quán Quán, chưa chắc, cậu nghĩ đi, tớ bị tai nạn xe nghiêm trọng như vậy, nếu như tớ mang thai, đã sớm sảy thai rồi…

 

Lúc đó tớ còn cảm thấy bụng có đau một chút… nói chung, tớ sẽ không mang thai!”

 

“Linh Linh, cậu bây giờ bình tĩnh một chút!” Hạ Tịch Quán nắm Diệp Linh vai, dịu dàng khuyên lơn: “Không cần phải sợ, trước hết để cho tớ chẩn đoán một cái, để tớ xác định cậu là có mang thai hay không.”

 

Ánh mắt Diệp Linh có chút tái nhợt trống rỗng, cô kinh ngạc nhìn Hạ Tịch Quán, thõng xuống hai tay.

 

Hạ Tịch Quán đặt tay lên mạch Diệp Linh.

 

Ước chừng một phút đồng hồ sau, Hạ Tịch Quán nhìn về phía Diệp Linh, tuyên bố: “Linh Linh, chúc mừng cậu, mặc dù bây giờ hỉ mạch còn yếu, thế nhưng, cậu đã mang thai, cậu lại sắp làm mẹ rồi.”

 

Cô thực sự mang thai.

 

Cô lại sắp làm mẹ rồi.

 

Đầu nhỏ của Diệp Linh “oanh” một tiếng nô tung, tât cả may măn đêu bị đánh nát, khắp thế giới đều vang vọng nói cho cô biết — cô lại mang thai.

 

Cô vẫn cho là mình cũng không cách nào mang thai nữa, nhưng bây giờ, côlại mang thai.

 

Cô lại có đứa con của Cố Dạ Cần.

 

“Linh Linh, lát nữa tớ kiểm tra máu cho cậu, hiện tại cậu sắp làm mẹ rồi, vốn cơ thể của chính mình còn chưa hồi phục, hiện tại trong bụng lại dựng dục một sinh mệnh nhỏ khác, có thể tưởng tượng được mười tháng hoài thai này cậu sẽ rất khổ cực đó.”

 

“Song không cần sợ đâu, trong khoảng thời gian này tớ đều sẽ ở cùng cậu, trước giúp cậu chữa trị khỏi thân thể, xác định bé con phát triên bình thường.”

 

Diệp Linh thật lâu không hoàn hồn được, đầu của cô đều rối loạn, không biết bước tiếp theo mình nên làm cái gì.

 

Lúc này Hạ Tịch Quán cầm tay cô, chậm rãi đặt trên bụng còn bằng phẳng của cô: “Linh Linh, cậu thử cảm nhận đi, nơi đây đã có bé con của cậu.”

 

“Bé con này vô cùng kiên cường, cho dù cùng mẹ gặp nạn cũng không rời bỏ, sức sống của bé cũng vô cùng ngoan cường, Linh Linh, bescon này nhất định rất muốn đến thế giới này đó.”

 

Diệp Linh vuốt bụng của mình, đầu ngón tay hơi run rấy, nơi đây lại có một sinh mệnh nhỏ, bé còn chưa sinh ra đã theo mẹ trải qua vô vàn kiêp nạn rồi.

 

“Quán Quán, chuyện tớ mang thai này tạm thời không cần nói cho Cố Dạ Cẩn, tớ còn không nghĩ thông, chuyện mang thai này chỉ có thể tự tớ nói cho anh ấy biết.” Diệp Linh kéo lại tay Hạ Tịch Quán.

 

Hạ Tịch Quán gật đầu: “Được, vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, tớ đi đến nhà ăn bệnh viện làm cho cậu tô mì.”

 

Hạ Tịch Quán rời đi, đi nấu mỳ cho Diệp Linh, Diệp Linh về tới trong phòng bệnh, lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, điện thoại tới.

 

Là Cố Dạ Cần gọi.

 

Diệp Linh không tiếp, cô hiện tại hoàn toàn không muốn nghe giọng anh, đều tại anhl Tiếng chuông reo một lần lại một lần, sau đó“keng” một tiếng, WeChat của cô liền vang lên.

 

Điện thoại không gọi được, Cô Dạ Cân liền nhắn tin WeChat, Diệp Linh mở WeChat ra, anh gửi — nhóc con, vì sao không để ý tới anh?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK