Mục lục
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2535:

Kỳ thực đều giống cả thôi.

Đều đang khát vọng huy hoàng.

Đều đang chiến thắng vinh quang.”

Đây là một bài hát trong quân Tôi là lính.

Diệp Minh không biết hát, cũng chưa từng hát, đau đón thiêu cháy giọng nói anh, mưa to giâm thâu thân xác . lạnh thấu xương, thê nhưng anh vẫn hát, bởi vì anh là ánh sáng của bọn họ.

Thân thể anh tuy đã ngã xuống, nhưng linh hồn bắt khuất áy, sẽ chăng bao giờ ngã xuông.

Anh sẽ cùng theo bọn họ trở về.

Trở lại vòng ôm ấm áp của mẹ.

Anh đang cho bọn họ sức mạnh.

Chu Siêu nghe được, lính Huyết Đồng nghe được, ban đầu là hội người hát theo, sau đó cả đoàn người cùng ca vang, càng hát thanh âm càng to rõ.

Dù mưa gió bão bùng thế nào cũng không đánh gãy được tinh thần của bọn họ.

Anh cho họ sức mạnh, giống bàn tay to mạnh mẽ của bố hôn, năng âm mãnh liệt, bọn họ đều cảm nhận được.

Mọi người từ từ ưỡn thẳng lưng, bọn họ ở trong làn nước mắt cười rộ, lộ cả hàm rằng trắng.

Bọn họ hát vang, không quay đầu lại.

Phía trước bắt kể cho màn trời đen đặc đên đâu, bọn họ đêu sẽ đi đến nơi có ánh sáng.

Dần dần, mọi người đã đi xa, ngay cả tiếng ca của bọn họ đều đã biến mắt.

Diệp Minh nhắm mắt lại, trên gương mặt trăng nhọt lộ ra sâu đậm mệt mỏi rã rời.

Anh đang nghe.

Nghe tiếng gió mưa rít gào bên tai.

Anh đang nhìn.

Nhìn đêm tối vô biên trước mắt.

Cứ như vậy chết sao?

“Diệp Minh, em chờ anh, em và Điểm Điểm còn có bé con trong bụng sẽ chờ anh trở về.”

Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói ngân vang như tiêng chuông, đây đầu Diệp Minh đều là hình ảnh trong phòng khách sạn, cô ngồi xỗm ở trước mặt anh, thành kính hôn lên nơi bị cắt bỏ của anh.

Anh rất muốn rất muồn trở về, bắt lại tia năng âm áp rực rỡ mà cô cho.

Thế nhưng, anh mệt mỏi quá.

Cơn mưa nặng hạt, khiến anh hầu như không mở mắt nỗi.

Anh biết mình một khi nhắm mắt lại, sẽ không tỉnh lại nữa.

“Diệp Minh!” Lúc này phía trước đột nhiền truyền đến giọng Dương Kim Đậu.

Diệp Minh nín thở, anh nghiêm túc nghe, chỉ nghe giọng nói Dương Kim Đâu xuyên qua một đường gió mưa đến bên tai anh: “Diệp Minh, con nhất định phải trở về, bởi vì, nêu con không về, Băng Băng nhất định sẽ tói tìm con, ba năm trước, nó đã từng đi tìm con rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK