Mục lục
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 468: Cô Gái Nhỏ Đanh Đá!

Thấy anh thật sự không muốn, Hạ Tịch Quán thu lại bàn tay nhỏ, dùng cả tay chân từ trên người anh leo xuống, nghiêng người nằm ở cạnh anh, buồn buồn nói: “Thực ra anh không cần che che giấu giấu, em đều đã nhìn rồi, hai ngày này anh hôn mê, đều là em lau người cho anh.”

Lục Hàn Đình quay đầu nhìn cô gái bên người, cô đưa lưng về phía anh, dáng người thiếu nữ muốn lõm có lõm, lồi có lồi, lả lướt quyến rũ, trong cổ họng anh giống như có hòn than lửa lăn qua lăn lại: “Em thấy được cái gì?”

“Thấy được… Một con sâu lông rất xấu.”

Người đàn ông phía sau không nói chuyện.

Hàng mi dài của Hạ Tịch Quán khẽ run: “Sao anh không nói gì? Đừng hiểu lầm, sâu lông mà em nói là vết sẹo của anh đó!”

Lục Hàn Đình cong đôi môi mỏng: “Chứ anh đâu nghĩ khác, Lục phu nhân, trong cái đầu nhỏ của em chứa suy nghĩ gì thế?”

*…” Hạ Tịch Quán xoay người, nhắc chân đạp lên bắp đùi chắc nịch của anh, đạp liên tục mấy cái.

Lục Hàn Đình không tránh cứ để cho cô đạp, sức cô yếu đạp mà cứ như là cù lét cho anh, nhưng cô là giận thật, đôi mắt trừng trừng, thở phì phò, lại có vẻ đặc biệt sống động.

Lục Hàn Đình vươn tay ôm bờ vai mềm của cô, một tay kéo cô qua, ấn vào lòng mình, môi mỏng dán lên mái tóc dài của cô từng lần một dùng sức hôn, còn mắng cô một câu: “Cô gái nhỏ đanh đá!”

Ngón tay trắng nhỏ Hạ Tịch Quán cuộn lên, gắt gao lôi vạt áo của anh: “Có đau không Lục tiên sinh, lúc đó anh tự đâm mình, có đau không hả?”

“Không nhớ rõ, lúc đó đầy đầu đều nghĩ về em.”

“Vậy anh không xem Hạ Nghiên Nghiên thành em, thuốc kia không phải có thành phần gây ảo giác sao?”

Lục Hàn Đình kéo qua bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên môi mình hôn: “Anh nhớ bộ móng tay màu hồng của em, thứ khiến anh thường gặp mộng xuân. Anh mơ thấy em ngón tay sơn màu hồng của em đặt trên thắt lưng của anh từ từ mở ra, lúc ấy có trong nháy mắt anh thực sự có xem cô ta là em, thế nhưng lúc tay cô ta muốn cởi ra, anh nhanh chóng tỉnh táo lại, khi đó anh sợ cả người toát mồ hôi lạnh, anh nghĩ tới em từng nói với anh, chỉ cần anh trở nên dơ bẩn, em sẽ không cần anh nữa, anh rất sợ, thực sự rất sợ…”

Viền mắt trắng nõn của Hạ Tịch Quán đo đỏ: “Vậy anh không nghĩ tới, nếu anh thực sự phế mình đi làm sao bây giờ, so với chuyện này, em tình nguyện anh…”

Lục Hàn Đình hung hăng ngăn chặn môi của cô, hai tay che lại khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bí bách lẫm bẩm nói: “Quán Quán, anh là của em, của duy nhất một mình eml”

Hạ Tịch Quán nhắm mắt lại, hai tay nhỏ bé ôm cổ anh, cô lại leo trên người anh, chủ động hôn anh.

Nụ hôn này hai người không hề kiềm chế, bàn tay to của Lục Hàn Đình bóp vòng eo mềm mại cô, ôm cô ngồi trên đùi mình hôn.

Rất nhanh, Hạ Tịch Quán ngừng lại, hàng mi cánh bướm khẽ run, cô đẩy anh ra, cúi đầu nhìn thoáng qua trên quần anh, sau đó dùng cả tay chân leo xuống, lại nghiêng người, đưa lưng về phía anh.

Lục Hàn Đình trở người từ phía sau dán lên, hôn lấy gương mặt nóng lên của cô, giọng khàn khàn: “Sao nữa, làm anh cương rồi lại nghỉ giữa chừng vậy hả?”

Khuôn mặt tuyệt Lệ Hạ Tịch Quán đỏ bừng, còn giả vờ cứng miệng: “Lục tiên sinh, em còn tưởng anh rất khó giải quyết, vốn đang định dùng mấy chiêu với anh, xem ra hiện tại không có đất dụng võ rồi, tiếc thật đó!”

Lục Hàn Đình đưa tay bóp mặt cô: “Lục phu nhân, nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của em này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK