Mục lục
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1978:

 

Cố gia cũng coi là thương nhân nghiêm chỉnh, không qua lại gì với Tiêu gia Hồng Kông bên kia, nên anh và Tiêu Thành cũng không quen.

 

Cố Dạ Cần liền hiếu kỳ rồi, Cố thái thái của anh sao lại dây đến Tiêu Thành này.

 

Trong tròng mắt đen thanh bần bắt đầu khởi động vài phần âm lãnh không vui, Cố Dạ Cần khắc chế tính khí của mình một chút: “Em không nói cũng chẳng sao, anh sẽ phái người đi thăm dò, Có thái thái, em tốt nhất đừng để cho anh bắt được nhược điểm gì, bằng không…

 

em biết thủ đoạn của anh rồi, nhỉ?”

 

Diệp Linh không đáo, chính cô cũng muốn tra rõ chuyện Tiêu Thành.

 

Cố Dạ Cẩn đặt tay trên vòng eo nhỏ mềm của cô, ôm cô ngồi trên vùng đùi bền chắc của mình: “Có phải đói bụng rồi không? Ăn chút canh trước đi.”

 

Lại là canh.

 

Hiện tại vừa nói đên chữ “canh” Diệp Linh liền có chút buồn nôn.

 

Cố Dạ Cần mở canh ra, bên trong là cá hấp bào ngư, không dầu mỡ, hương vị thơm ngon, là món khoái khẩu của cô lúc bình thường.

 

Cầm muỗng nhỏ múc một ngụm, Cố Dạ Cần tự tay đút tới bên miệng cô: “Há miệng.”

 

Diệp Linh không muốn ăn, nhưng không dám trực tiếp cự tuyệt, anh chính là Cố Dạ Cần khiến ai cũng không thể cự tuyệt: “Thật nóng, anh thổi một cái đi.”

 

Cô đẩy bàn tay của anh một cái, có chút nhõng nhẽo.

 

Cô Dạ Cân thây cô có chút ý nũng nịu, cũng liền dung túng cô, anh nếm thử một miếng: “Không nóng mà, bớt nói nhảm, nhanh há miệng.”

 

Diệp Linh nhìn anh chớp hàng mi như lông vũ: “Vừa rồi… anh đã ăn muỗng đầu tiên rồi đúng không?”

 

“Muỗng đầu tiên không phải nên để cho tôi ăn sao?”

 

Ai?

 

“Trong lòng anh quả nhiên không có tôi, hứ, tôi không ăn nữa, tự anh ăn đi.”

 

Diệp Linh đầy anh ra muốn đi.

 

Cô Dạ Cân quân chặt lây vòng eo mêm của cô trực tiếp túm cô về trong lòng, anh bá đạo đút thìa canh tới trong miệng cô: “Em bị nhập vai quá đó, thu hồi lại đi, anh không dễ gạt đâu!”

 

“…” Diệp Linh bị bất ngờ lắp đầy miệng đã cảm thấy anh thật đúng là… tổng tài phách lối mà.

 

Diệp Linh vốn khẩu vị không tốt, cộng thêm mang thai bắt đầu nôn nghén, mắy ngày này còn chưa ăn miếng cơm ngon lành nào, cô tuy không muốn ăn canh, nhưng cái bụng kêu vài tiếng, bé con bên trong dường như đang nhắc nhở cô — mẹ, mẹ nên ăn cơm rồi đó.

 

Diệp Linh ăn một miếng, Cố Dạ Cần lại đút tới muông thứ hai, Diệp Linh đặt tay mình trên vùng bụng bằng phẳng, nhẹ nhàng xoa xoa vài cái.

 

Động tác vô thức này lúc này của cô hấp dẫn ánh mắt Cố Dạ Cần, anh thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy, bụng lại đau?”

 

Bàn tay rộng lớn của anh phủ lên, rơi trên bụng cô, nhẹ nhàng xoa.

 

Đáy lòng Diệp Linh tạo nên một vòng lại một vòng sóng rung động, dịu dàng và thương yêu của anh như ném một cục đá vào mặt hồ tĩnh lặng, cô chậm rãi giơ hai tay lên, ôm lấy cổ Cố Dạ Cần.

 

Cô dán khuôn mặt nhỏ trong cổ anh, cà cà giống như mèo con mới vừa sinh vậy.

 

Cố Dạ Cẩn cứng đờ, anh đã rất lâu không thấy Diệp Linh như vậy, ngoan ngoãn mềm mại, dán vào anh, cọ xát anh, dáng vẻ mềm mại mà nũng nịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK