Mục lục
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1546:

 

Lệ Quân Mặc khẽ thở gấp, yết hầu người đàn ông di động, miệng đắng lưỡi khô.

 

Không thể phủ nhận, Lâm Thủy Dao vô luận là khuôn mặt hay dáng người đều là một vưu vật, nhiều năm trước một hồi phong hoa tuyết nguyệt mang cho ông cực hạn vui sướng khó có thể dùng lời diễn tả được, cho nên máy năm nay ông đều nhớ mãi không quên.

 

Đã bao năm trôi qua, bà một chút cũng không thay đổi, bà rất biết bảo dưỡng mình, làm bác sĩ bà còn có cách để giữ mình tươi trẻ, chỉ cần bà nguyện ý, bà có thể câu hồn đàn ông đi.

 

Hai bàn tay rộng lớn của Lệ Quân Mặc phủ trên lưng bà, nhẹ nhàng xoa bóp bôi kem lên.

 

Lâm Thủy Dao cảm thấy lòng bàn tay má Ngô hơi to, còn có vết chai mỏng, nhưng má Ngô quanh năm làm việc, cái này cũng có thể hiểu được.

 

Tay nghề má Ngô rất tốt, Lâm Thủy Dao thoải mái ưm khẽ một tiếng.

 

Trong phòng rất an tĩnh, Lệ Quân Mặc tự nhiên nghe được một tiếng ưm ấy của bà, mềm nhữn…

 

Lệ Quân Mặc cảm thấy dưới mũi nóng lên, như sắp chảy máu mũi.

 

Ông không khống chế tốt lực đạo, bàn tay nặng nề bóp đường eo lõm xuống của bà.

 

Lâm Thủy Dao cảm thấy có chút đau, bà mở mắt ra, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn lại: “Má Ngô, má sao vậy…

 

AU Lâm Thủy Dao khiếp sợ nhìn Lệ Quân Mặc, lập tức từ trên ghế mây ngồi phất dậy: “Sao… sao lại là anh?”

 

Lâm Thủy Dao kéo lấy cái chăn, che thân thể của mình, bà làm sao cũng không ngờ người đến không phải má Ngô, mà là ông!

 

Ông tiến vào từ lúc nào?

 

Sao chẳng hé răng gì hết thế?

 

“Lệ… Lệ Quân Mặc, phi lễ chớ nhìn, đi ra ngoài! Anh mau đi ra ngoài cho tôi!”

 

Lâm Thủy Dao vừa nghĩ tới hai bàn tay ông tùy ý chu du qua tắm lưng xinh đẹp của bà, nơi mới bị ông vuốt qua liền nổi lên một tầng màu hồng, đôi chân nhỏ của bà nhảy xuống từ trên ghé mây, trực tiếp chạy đến cửa.

 

“Má Ngô! Má Ngôi”

 

Nghe bà kêu to, Lệ Quân Mặc bước mạnh đuổi theo, từ phía sau vươn tay bụm miệng bà lại: “Đừng kêu! Không cho phép kêu loạn!”

 

Lâm Thủy Dao không muốn nghe lời của ông, thế nhưng một giây kế tiếp bà liền đã nhận ra dị thường, bởi vì có một giọt hai giọt ba giọt… dịch thể nóng bỏng nhỏ trên vai bà.

 

Đây là?

 

Lâm Thủy Dao quay đầu, bà trong nháy mắt mở to hai mắt: “Lệ Quân Mặc, anh… anh chảy máu mũi!”

 

Lệ Quân Mặc duỗi tay sờ, lúc này mới phát hiện mình chảy máu mũi!

 

Ông vậy mà thực sự chảy máu mũi!

 

Lệ Quân Mặc sắc mặt xanh mét đi tới bên bàn trà, rút máy tờ giấy khăn che cái mũi của mình, lồng ngực nam tính to lớn bắt đầu phập phồng, lại bị bà bắt được một nhược điểm, cái chuyện cười này phỏng chừng đủ để bà cười cả năm rồi.

 

Mắt hét mặt mũi đàn ông!

 

Lâm Thủy Dao cũng không có ngờ đến ông ấy vậy mà sẽ chảy máu mũi, bà nhìn bản thân, bà mặc cũng không coi là quá lộ liễu, hiện tại bà tin rồi, lão phu nhân nói đều là thật, mấy năm nay ông chưa từng chạm qua phụ nữ!

 

“Lệ tổng” Lâm Thủy Dao kêu ông một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK