Mục lục
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHương 2063:

 

Cô không hề nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ phân nhuận ngân ngân ra, ngay cả một đôi mắt đẹp cũng mắt đi hết thảy thần thái.

 

Cô không nói, Hoa tỷ nói chuyện với cô cô như không nghe thấy, có chút giống búp bê mất đi sinh khí.

 

Buổi tối là gian nan nhất, cô không yêu việc đi ngủ ở phòng mình nữa rồi, cô sẽ đi đến phòng ngủ dành cho khách bên cạnh, sau đó nằm trên giường lớn, cô sẽ chôn thật sâu khuôn mặt nhỏ của mình vào trong gối đầu ngửi ngửi, mấy ngày hôm trước cô còn có thể ngửi được mùi hương sạch sẽ mát lạnh mê người kia, mà bây giờ, mùi hương đó đã biến mắt.

 

Cô cả người như bị móc rỗng, mắt hồn lại chán nản.

 

Tôi hôm đó cô mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên nghe tiếng chớp đì đùng kéo đến, cô từ trong mộng tỉnh, ngồi pháắt dậy.

 

Ngoài cửa số có tia chớp đang vang lên, ánh sáng chói mắt chiếu sáng cả khuôn mặt nhỏ trắng hếu của cô, ngoài cửa sổ dưới bắt đầu tí tách đổ mưa nhỏ, trong căn phòng tối đen, cô chậm rãi co mình lại, vùi khuôn mặt nhỏ vào trong đầu gối, trong mắt có giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống.

 

Khóc một hồi, cô vén chăn lên, mang dép xuống giường.

 

Mở ra cổng biệt thự, cô đi ra ngoài.

 

Bây giờ đã hơn một giò sáng, trời ại mưa, trên đường cái gần như không ai, đèn đường tỏa xuống ngọn đèn vàng ấm, cô mặc một thân đồ ngủ màu trắng bước đi lẻ loi.

 

rang 7 Có một bác gái bung dù chạy tới: “Cô bé, hiện tại trời mưa, sao con lại đi dưới mưa thế này? Mau về nhà đi thôi, bằng không sẽ cảm lạnh đó.”

 

Diệp Linh ngoảnh mặt làm ngơ, cô ngơ ngác đi tiếp.

 

Bác gái thở dài một tiêng, đi xa.

 

Đi qua một con đường, không biết dưới chân vấp phải vật gì, chân phải của cô treo, đi không được nữa, cô ngồi ở bên cạnh bồn hoa ven đường, chậm rãi vươn hai tay nhỏ bé gắt gao bụm mặt lại, cô an tĩnh lại không có một tiếng động chảy nước mắt.

 

Lúc này một chiếc dù đen che trên đỉnh đầu cô, có người đi tới trước mặt cô.

 

Cô thu tay, trong tầm mắt là chiếc quần tây dài đen, đi lên là áo sơ mi trắng sạch sẽ, đi lên nữa là khuôn mặt xa lạ lại quen thuộc tuần tú kia.

 

Anh tới rồi.

 

Cô Dạ Cân.

 

Diệp Linh nhỏ giọng khóc thành tiếng, toàn thân cô đều ướt đẫm, mái tóc tơ lụa dính bên má, trong cổ cô, bờ vai gây run rẩy, viền mắt đỏ bừng nhìn anh.

 

Cố Dạ Cẩn từ trên cao nhìn xuống người người phụ nữ này, đáng thương đã không đủ để hình dung dáng vẻ của cô, anh nghe tiếng trái tim mình đang rỉ máu.

 

“Anh là ai?” Anh cố chấp hỏi cô.

 

Diệp Linh nức nở, cô không chịu đáp.

 

Cố Dạ Cần im lặng vài giây, xoay người rời đi.

 

Không đi được, bởi vì ông quân anh bị một bàn tay nhỏ bé níu lại, cô nức nở nói: “Anh là Cố… Cố Dạ Cần…”

 

Cây dù trong tay Cố Dạ Cần rơi xuống trên mặt đất, xoay người, anh ngồi xỗm người trước mặt cô xuống, quỳ một chân xuống đất, hai tay đưa ra run rẫy nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên: “Xin lỗi… Xin lỗi…”

 

Diệp Linh liên tục đập quả đắm nhỏ vào bờ vai anh, dùng sức đẩy anh: “Hu hu…” Cô không nói lời nào, chỉ là không ngừng khóc.

 

Cố Dạ Cần mặc cô đập đánh, anh dùng lực chặn đôi môi đỏ mọng đang run rầy ấy, trong thoáng chốc không biết là lệ của anh hay là lệ của cô lệ, hòa lẫn nước mưa, cùng nhau rơi xuông bụi đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK