Mục lục
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1922:

 

Chỉ là anh trai đang nằm trên giường chăm sóc đặc biệt, rất nhiều ống kim cắm trên người, trên mặt còn đeo mặt nạ dưỡng khí, anh trông rất tệ.

 

Anh trai cô nhất định đã bị trọng thương, bằng không, anh trai nhất định sẽ trở về tìm cô.

 

Đã nhiều năm như vậy, nếu như anh trai có thể trở về, nhất định đã trở về.

 

Viền mắt rất nóng, từng giọt lệ không ngừng nhỏ xuống, Diệp Linh siết điện thoại thật chặt, các đốt ngón tay siết đên trăng bệch, cô chậm rãi ngôi xôm người xuống, ngay giữa đầu đường phố lớn, cầm điện thoại di động, ôm chặt chính mình, khóc không thành tiếng.

 

Anh trai còn sống!

 

Cô luôn cảm thấy anh trai chưa chết, nhưng cô đoán anh sẽ khác xa với bức ảnh đáng sợ đánh vào cảm giác của cô lúc này, thì ra cô không phải cô nhi, cô ở trên đời này còn thân nhân, anh trai của cô thực sự còn sống.

 

Đó là người anh trai thương cô nhất, yêu cô nhất.

 

Cố Dạ Cần nhìn Diệp Linh, cô một mình ngồi xổm nơi đó, rất nhỏ bé rất yếu đuối, cô đang khóc, khóc không ra hơi.

 

Cô Dạ Cân đi tới, quỳ một gôi, anh vươn bàn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, giống như đối đãi con thú cưng mà mình yêu mến nhất.

 

“Đừng đụng vào tôi! Viền mắt Diệp Linh đỏ bừng đẩy anh ra, cô nước mắt mơ hồ nhìn anh chằm chằm: “Đều do anh, do các người, các người hại chết bố mẹ tôi, để tôi trở thành cô nhi!”

 

“Mẹ anh luôn thích mắng tôi, thấy tôi liền mắng, mắng tôi rất nhiều năm, bố anh bản thỉu vô sỉ, có suy nghĩ dơ bản với tôi, xấu xa nhất chính là ông nội anh, còn anh nữa, anh tổn thương tôi sâu nhất.”

 

“Anh nâng tôi lên mây rồi tàn nhãn đạp xuông đât, anh còn tước đoạt quyên làm mẹ của tôi, tôi không biết các người từng kẻ giết người nửa đêm lúc tỉnh mộng có bị cơn ác mộng của mình dọa tỉnh không, các người có ngửi được mùi máu tươi trên tay mình chạm phải không!”

 

“Bố tôi, mẹ tôi, đều là người tốt như vậy, anh trai tôi… anh trai tôi từ nhỏ chính là thiên chi kiêu tử, là vì sao sáng ngời nhất Hải Thành, nhưng anh trai tôi hiện tại nằm trên giường bệnh, hít thở cũng phải dựa vào dưỡng khí… một người kiêu ngạo như vậy, anh hẳn rất khổ sở…”

 

“Cố Dạ Cần, tôi vẫn rất muốn hỏi anh, tôi đã làm sai điều gì, tôi đến tột cùng đã làm sai điều gì, các người tại sao muốn hủy hoại tôi đến vậy, sớm biết hôm nay đau đớn, năm đó cho dù phải lưu lạc, bơ vơ trọn đời, tôi cũng không muốn bước chânvào cửa lớn Cố gia, đi tới cạnh anhl”

 

Diệp Linh ngồi xổm đầu đường rít gào vê phía Cô Dạ Cân, cô dùng sức siêt tay, viền mắt đỏ thắm gắt gao nhìn anh, Cố Dạ Cần lần đầu tiên từ trong mắt của cô thấy được… nỗi đau khắc cốt minh tâm, còn có thống hận.

 

Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy Diệp Linh bây giờ rõ ràng đang hai mươi xuân tuổi, độ tuôi tươi đẹp kiều diễm nhất, thế nhưng cô như thể đã và đang, từ từ điêu linh.

 

Trong đuôi mắt hẹp dài của Cố Dạ Cần cũng dính vào vài phần đỏ tươi, anh lần nữa vươn tay, nắm hai vai cô run rấy: “Linh Linh, đừng tùy hứng nữa, em cũng thấy đấy, anh trai em bây giờ rất tệ, anh ấy cần em đến cứu, em sẽ cứu anh ấy, đúng không?”

 

Diệp Linh bị giẫm vào chỗ đau, cô thực sự hận, làm sao có thê không hận, Diệp gia cửa nát nhà tan, mà trước mắt người đàn ông cô chung quy lại luôn cao cao tại thượng như thế này, bá đạo nắm trong tay tất cả.

 

“Linh Linh, hiện tại thời gian không còn sớm, lau nước mắt đi, chúng ta nên đi cục dân chính rồi.”

 

“Cố Dạ Cần, chuyện cho tới bây giờ, anh sao còn có mặt mũi muốn cưới tôi?

 

Anh trai tôi rất nhanh sẽ trở lại, anh ấy sẽ mang tôi đi, về sau anh mãi mãi cũng nhìn không thấy tôi!”

 

Cố Dạ Cần dùng lòng bàn tay lau nước mắt trên mặt cô, động tác mềm nhẹ tràn đầy thương yêu: “Linh Linh, nói gì ngốc thế, có lẽ Diệp Minh năm đó có thể liều mạng với anh, hiện tại Diệp Minh đã phê thành bộ dáng này, lây cái gì mang em đi?”

 

“Song, chỉ cần em an tâm làm Cố thái thái của anh, vậy anh trai em cũng là anh trai anh, anh cũng có thể rất nghe lời anh ấy nói.”

 

“Cho nên hiểu chưa Linh Linh, anh đối với anh em thế nào, hoàn toàn quyết định bởi thái độ của em đối với anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK