Mục lục
Chí Tôn Kiếm Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một cây cầu gỗ như thế từ dưới chân Lý Thất Dạ nối thẳng nơi ở của Thiên Tùng Thụ Tổ, cái này khiến tân khách thấy một màn như vậy cũng không khỏi nín thở, rất nhiều ánh mắt đều rơi ở trên người Lý Thất Dạ.



Thiên Tùng Thụ Tổ, đây là tồn tại bực nào, hắn có thể được xưng là tuyệt thế Thần Hoàng, coi như là đại nhân vật thế hệ trước cũng không có tư cách tiếp kiến Thiên Tùng Thụ Tổ, thế hệ trẻ tuổi càng không cần nói.



Hiện tại Thiên Tùng Thụ Tổ vậy mà tự mình muốn gặp Lý Thất Dạ, cái này khiến trong lòng không ít tân khách cũng không khỏi vì đó nghi hoặc, Lý Thất Dạ đây là có tài đức gì, lại có tư cách gặp Thiên Tùng Thụ Tổ.



Lý Thất Dạ nhìn nhìn cầu gỗ dựng lên trước mắt, cười nhạt một tiếng, nói ra:




- Nếu như thế, gặp một lần lại có làm sao.



Nói xong, an vị lên xe ngựa.



Lý Thất Dạ nói như vậy, để cho người ta vì đó im lặng, không biết bao nhiêu người lấy có thể tiếp kiến Thiên Tùng Thụ Tổ làm vinh hạnh. Đặc biệt là sau khi Thiên Tùng Thụ Tổ bước lên đỉnh cao, không biết có bao nhiêu đại yêu hoặc Yêu Vương thiên phú vô song đến đây tiếp kiến, đều không thể nhìn thấy Thiên Tùng Thụ Tổ.



Hôm nay, Thiên Tùng Thụ Tổ chủ động triệu kiến Lý Thất Dạ một vô danh tiểu bối dạng này, mà Lý Thất Dạ lại nói đến phong khinh vân đạm, bộ dáng không có chút quan tâm nào, đổi lại là thế hệ trẻ tuổi khác, chỉ sợ sớm đã hưng phấn như điên.



Tử Yên phu nhân cũng leo lên xe ngựa, chấp chưởng dây cương. Trên thực tế, không cần Tử Yên phu nhân có động tác, Hoàng Ngưu Long liền lôi kéo xe ngựa bước lên cầu gỗ, hướng nơi ở của Thiên Tùng Thụ Tổ chạy đi.



Thấy một màn như vậy, tất cả tân khách đều đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa, cuối cùng biến mất trong mắt của mọi người.





Sau khi đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa, có một ít người không khỏi nói ra:



- Lý Thất Dạ này, chẳng qua là một vãn bối mà thôi, có tài đức gì đạt được Thiên Tùng Thụ Tổ triệu kiến. Sư tôn ta Cổ Tượng Bảo Vương chính là Yêu Vương đời trước có thiên phú nhất của Dược Vực cũng không có tư cách tiếp kiến Thụ Tổ.



- Có lẽ là bởi vì Cự Trúc quốc thủ hộ thần linh a. Cự Trúc quốc thủ hộ thần linh cùng Thiên Tùng Thụ Tổ danh xưng Thạch Dược giới hai đại Yêu Tổ. Lý Thất Dạ này cùng Tử Yên phu nhân chính là hậu nhân của Cự Trúc quốc, Thiên Tùng Thụ Tổ triệu kiến bọn hắn cũng không lạ.



Có tu sĩ thế hệ trước không khỏi suy đoán nói.



Không ít tân khách nghe được suy đoán như vậy, cũng cảm thấy lời này có đạo lý. Cự Trúc quốc thủ hộ thần linh cùng Thiên Tùng Thụ Tổ xưng là hai đại Yêu Tổ, hiện tại Thiên Tùng Thụ Tổ muốn triệu kiến hậu nhân của Cự Trúc quốc thủ hộ thần linh, đây cũng là sự tình bình thường.



Xe ngựa chạy ở phía trên cầu gỗ, mặc dù là tiếng chi chi vang lên, nhưng mà vô cùng bình ổn. Không có bao nhiêu thời gian, cuối cùng, Hoàng Ngưu Long lôi kéo xe ngựa bước lên một ngọn núi.



Ngọn núi này chính là thiên địa tinh khí như biển, ở chỗ này, xanh lục bát ngát tựa như là đại dương mênh mông, mặc dù ngọn núi này cũng không cao lớn, nhưng, lại cho người ta một loại cảm giác chúa tể phiến thiên địa này.



Ở trên ngọn núi này, có một cây cổ tùng, cổ tùng tang thương mà cổ lão, đã trải qua vô số năm tháng mài giũa. Tựa hồ, một cây cổ tùng như thế sau khi đã trải qua vô số tuế nguyệt mài giũa, nó càng là cắm rễ ở phía trên phiến đại địa này, trăm ngàn vạn năm đến nay, không còn có cái gì có thể rung chuyển gốc cổ tùng này.



Lúc này, ở dưới gốc cổ tùng ngồi một lão nhân, lão nhân này áo xám tóc trắng, diện mục kỳ cổ, đôi mắt hắn đặc biệt sáng tỏ, tựa hồ, quản chi là trăm ngàn vạn năm đi qua. Một đôi mắt này vẫn là như thần tinh trên bầu trời đêm. Đôi mắt này của hắn sáng ngời, lóe ra quang mang cơ trí.



Nhìn thấy Lý Thất Dạ đến, lão nhân ngồi ở dưới cây này đứng dậy đón chào, mang theo nụ cười hòa ái, nói ra:



- Môn hạ vãn bối vô tri, ếch ngồi đáy giếng, không biết Lý công tử chính là một đời kỳ nhân, có chỗ đắc tội, cái kia còn trông chờ Lý công tử rộng lòng tha thứ.



Lão nhân trước mắt này chính là Thiên Tùng Thụ Tổ tiếng tăm lừng lẫy, chính là tồn tại đỉnh phong nhất của Thạch Dược giới đương thời. Mà gốc cây cổ tùng phía sau hắn kia, đây chính là chân thân của hắn.



Nếu có người ngoài ở đây, nghe được lời như vậy, vậy tuyệt đối cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí sẽ cho là mình nghe lầm, Thiên Tùng Thụ Tổ là người thế nào, vậy mà lại hướng Lý Thất Dạ xin lỗi.



- Cái này ta liền hiếu kỳ, đây là ý tứ của ngươi, hay là đệ tử của ngươi tự tiện chủ trương đây?



Lý Thất Dạ bình chân như vại, ngồi ở trên xe ngựa, nhìn lấy Thiên Tùng Thụ Tổ nói ra.



Thiên Tùng Thụ Tổ thản nhiên nhìn Lý Thất Dạ, cười cười nói ra:



- Phong nhi cũng là có hảo ý, hắn tự cho là Lý công tử có phương pháp giải quyết vấn đề, hắn ý là muốn giữ Lý công tử lại. Nếu Lý công tử muốn trách cứ, ta gánh sai lầm là được, đây là Thiên Tùng Sơn ta đắc tội.



Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, từ trên xe ngựa đi tới. Nhẹ nhàng vỗ Hoàng Ngưu Long một cái, nói ra:



- Ừm, ta đích xác là cảm nhận được mấy phần thành ý, chuyện bồi tội nha, cho ta suy nghĩ một chút.



Nói xong, ở trước mặt Thiên Tùng Thụ Tổ đại mã kim đao ngồi xuống.



Thiên Tùng Thụ Tổ nhìn lấy Hoàng Ngưu Long chiếm cứ ở một bên. Cũng không khỏi khen một tiếng, nói ra:



- Thần vật như thế, một khi hóa thành Chân Long, chúng ta cũng không bằng.



Thiên Tùng Thụ Tổ là nhân vật thế nào, người khác có lẽ nhìn không ra, nhưng mà, hắn xem xét Hoàng Ngưu Long liền biết đây là Thụy Thú có được Chân Long huyết thống. Còn Hoàng Ngưu Long, thì bình chân như vại bàn cứ ở nơi đó, đối với Thiên Tùng Thụ Tổ tán thưởng mắt điếc tai ngơ.



- Thần thú như thế, cũng chỉ có kỳ nhân như Lý công tử mới có thể ngự giá.



Thiên Tùng Thụ Tổ bồi tiếp Lý Thất Dạ ngồi xuống, hòa ái cười một tiếng nói ra.



Về phần Tử Yên phu nhân, thì đứng sau lưng Lý Thất Dạ, bồi tiếp thiếu gia. Mặc dù nàng là một Đại Yêu Hoàng, nhất quốc chi quân, luận địa vị, luận thân phận, nàng cũng không có tư cách tiếp kiến Thiên Tùng Thụ Tổ.



Lý Thất Dạ nhìn lấy Thiên Tùng Thụ Tổ, cười nhạt một tiếng, nói ra:



- Đối với người biết thời vụ, con người của ta luôn luôn đều là dễ nói. Chuyện quá khứ, cái này không quản là Phong Hoàng tự tác chủ trương, hay là nguyên nhân khác cũng được. Hiện tại, đối với ta mà nói, cái này đều không trọng yếu. Đã nói, ngươi là muốn gặp ta, như vậy, chúng ta liền không lãng phí thời gian, cũng không quanh co, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi.



Thiên Tùng Thụ Tổ nhìn lấy Lý Thất Dạ, cuối cùng, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chậm rãi nói ra:



- Ta sống vô số năm tháng, tại Thạch Dược giới mà nói, có thể một mực

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK