Mục lục
Chí Tôn Kiếm Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biến dị đột nhiên làm Thu Dung Vãn Tuyết giật mình kêu lên:



- Chuyện gì xảy ra?



Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm cảnh tượng trong cổ điện, nhỏ giọng nói:



- Đây là một cơ hội, cuối cùng vẫn phải đánh cuộc một keo.



Mặt đất hiện ra đạo văn, Thu Dung Vãn Tuyết chưa hiểu có chuyện gì bỗng thấy hoa mắt. Lý Thất Dạ, Tần Quảng Vương, Thu Dung Vãn Tuyết bị truyền tống ra ngoài.



Trên đạo thổ quỷ tộc, dất đai rực rỡ nhiều màu bỗng mất sắc, ánh sáng đâm tận tròi vụt tắt, dường như mọi lực lượng bị rút hết.



Mọi người không hiểu xảy ra chuyện gì, thiên địa pháp tắc đột nhiên đan xen thành đạo môn, truyền tống tất cả tu sĩ trẻ tuổi trên đại lục đi.



Biển hoàng kim cũng biến dị, dường như bị hút hết lực lượng, nước biển khô cạn. Có tiếng rào rào, nước biển đen như mực lại chìm ngập khu vực.



Dạ Hải bên ngoài cũng vậy, nước trong veo bỗng nhiên từ giữa biển phun ra nước đen thi lan tràn khắp Dạ Hải.



- Má ơi, xảy ra chuyện gì?




Tu sĩ trẻ tuổi ở trong Dạ Hải vội vàng xoay người chạy trốn, xông hướng bờ bên kia với tốc độ nhanh nhất. Lỡ dính phải nước biển đen như mực thì đó là một con đường chết.



Vô số tu sĩ trẻ tuổi bị truyền tống đến Phong Đô thành, trước đó không có chút dấu hiệu báo trước. Nhiều người đứng vững xem cảnh tượng xung quanh đều ngây ngẩn.



Đám người ngây ra, không hiểu có chuyện gì:



- Chuyện . . . Xảy ra chuyện gì?



Thiên Luân Hồi cũng không ngoại lệ, gã chưa hoàn toàn hiểu thâu thứ mình tham ngộ, lòng rất tiếc nuối.



- Tiếc quá.



Nếu có nhiều thời gian hơn chắc chắn Thiên Luân Hồi sẽ tham ngộ hoàn toàn.



Lý Thất Dạ, Tần Quảng Vương, Thu Dung Vãn Tuyết bị truyền tống đi chỗ khác trong Phong Đô thành.



Tần Quảng Vương nhìn bốn phía:



- Ta nên bò về quan tài cũ của mình, khi nào ngươi muốn khai chiến trực tiếp gọi ta là được.



Tần Quảng Vương đưa một vật cho Lý Thất Dạ.



Lý Thất Dạ nhận lấy thứ đó, gật đầu, nói:



- Chắc chắn, đánh tiên phong nhờ vào ngươi.



Tần Quảng Vương xoay người đi, chớp mắt biến mất.



Thu Dung Vãn Tuyết lấy làm lạ hỏi:





- Công tử, Tiểu Quỷ là người hay quỷ?



Lý Thất Dạ cười nói:



- Không phải người cũng không phải quỷ, hắn chỉ là tồn tại sau khi huyết tế.



Thu Dung Vãn Tuyết không biết huyết tế là gì nhưng không hỏi thêm.



Thu Dung Vãn Tuyết hỏi câu khác:



- Công tử, tiếp theo chúng ta nên làm gì?



Lý Thất Dạ nheo mắt nói:



- Đi Tổ Lưu.



Lý Thất Dạ lẩm bẩm:



- Hiện tại điều duy nhất chưa giải quyết là Hoàng Kiệu Phu, cũng tới lúc rời khỏi Phong Đô thành rồi.



Lý Thất Dạ đã lấy được đồ mình muốn, tới lúc nên vào đệ nhất hung mộ. Mê Thất thần đảo ở trong đệ nhất hung mộ, Lý Thất Dạ phải lấy được thứ đó.



Lý Thất Dạ lại đến Tổ Lưu, hắn để Thu Dung Vãn Tuyết lại bên ngoài, một mình đi gặp chủ nhân Tổ Lưu.



Chủ nhân Tổ Lưu lạnh băng, dường như không hoan nghênh Lý Thất Dạ:



- Ngươi chưa đi?



- Ta mới từ chỗ đó trở về.



Lý Thất Dạ cười nói:



- Có lẽ ngươi sẽ muốn nghe vài tin tức.



- Chắc không phải ngươi đến chỉ vì nói cho ta biết tin tức?



Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng nói:



- Có vài việc dù ngươi không đến thì ta cũng đoán được chút ít.



Lý Thất Dạ nói:



- Sẽ có vài tin ngươi muốn nghe, ví dụ trời phạt như thế nào.



- Có chuyện gì nói mau lên đi.



Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng nói:



- Đừng lòng vòng, tin tức ngươi muốn nói dù ngươi không nói thì ta vẫn biết.



- Ngươi nói như thể ta là loại người không có chuyện gì sẽ không tìm đến.



Lý Thất Dạ cười gượng:



- Chẳng lẽ ta không thể chào từ biệt ngươi sao?



- Ngươi chính là loại người không có chuyện gì sẽ không tìm đến.



Chủ nhân Tổ Lưu lạnh băng trả lời:



- Còn từ biệt, ngươi có từ biệt sao? Nếu ta không nhớ lầm thì lần đó ngươi lén chuồn đi không bao giờ đến đây lộ mặt nữa, bản thân ngươi cảm thấy ngươi là loại người sẽ đi chào từ biệt ngươi khác sao?



- Cái này . . . Lần trước dặc biệt.



Lý Thất Dạ cười gượng:



- Chuyện lần trước ta cũng định đi chào, sau này đột nhiên có việc phải đưa Minh Độ tiên đế đi nên vội vàng, không kịp chào.



Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng nói:



- Vậy sao?



Chủ nhân Tổ Lưu rất nghi ngờ Lý Thất Dạ giải thích:



- Nếu ta không nhớ lầm khi đó Minh Độ đi trước ngươi một bước, lấy đâu ra hộ tống hắn đi?



- Cái này . . . Thì . . . Ha ha, ta bọc hậu.



Lý Thất Dạ lúng túng:



- Chuyện cũ vụn vặt qua đã lâu rồi, dĩ vãng nên để nó trôi đi. Thêm nữa con người nên nhìn phía trước, chỉ có hướng tới trước mới có hy vọng.



Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng cười:



- Thật có lỗi, ta không phải con người nên không giống ngươi luôn nhìn đằng trước, chưa bao giờ quay đầu.



Lý Thất Dạ hé môi:



- Ta . . .



Lý Thất Dạ ngậm miệng, cười khổ, thở dài thườn thượt.



Chủ nhân Tổ Lưu im lặng một lúc sau lạnh lùng nói:



- Có chuyện gì nói mau đi, kiên nhẫn của ta có hạn, thời gian cũng eo hẹp. Không phải mỗi người đều trường sinh bất tử, có đầy đủ thời gian hoang phí rộng rãi như ngươi! Nếu không có chuyện gì thì ta ngủ đây.



Lý Thất Dạ ngập ngừng:



- Ta có chuyện . . .



Lý Thất Dạ không biết nên nói sao, chuyện này không dễ, nhờ vả tình cảm không dễ làm.



Chủ nhân Tổ Lưu nhìn thấu suy nghĩ của Lý Thất Dạ, hừ mạnh, lạnh lùng hỏi:



- Chắc không phải ngươi lại muốn đào góc tường Phong Đô thành của ta đi?



Chủ nhân Tổ Lưu rất bất mãn Lý Thất Dạ.



Lý Thất Dạ bị đâm thủng, ấp úng xoa tay, cười gượng:



- Chuyện là vầy, ngươi . . . Không cảm thấy Hoàng Kiệu Phu đáng giá bồi dưỡng sao?



- Hoàng Kiệu Phu?



Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng cười:



- Năm xưa ngươi đào Minh Độ đi còn chưa đủ? Đó đã là phá hỏng quy định Phong Đô thành!



Lý Thất Dạ vội nói:



- Nhưng Hoàng Kiệu Phu và Minh Độ khác nhau. Hoàng Kiệu Phu thuộc về Phong Đô thành, có thể nói là con nhà nòi. Năm xưa Minh Độ được tạo hóa lớn, Hoàng Kiệu Phu cũng không kém nhưng chỉ vì thời cơ chưa chín muồi. Xuất thân như Minh Độ cuối cùng rất biết ơn Phong Đô thành, nếu Hoàng Kiệu Phu có thể đi ra ngoài vẫn sẽ là đệ tử Phong Đô thành. Ta bảo đảm với ngươi, tương lai Hoàng Kiệu Phu sẽ có cống hiến cho Phong Đô thành, ta sẽ theo dõi hắn . . .



Chủ nhân Tổ Lưu ngắt lời Lý Thất Dạ:



- Đủ rồi!



Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng nói:



- Đây là chuyện không thể nào! Năm xưa ta đã quá nhân từ, quy tắc của Phong Đô thành không thể bị phá hỏng nữa, ta không ngoại lệ lần hai được!



Thái độ chủ nhân Tổ Lưu kiên quyết không có đường năn nỉ.



Lý Thất Dạ im lặng, một lúc lâu sau thở dài thườn thượt.



Lý Thất Dạ cười cay đắng:



- Vậy . . . Ta không miễn cưỡng ngươi. Năm xưa ta cứng rắn đưa Minh Độ là lỗi của ta, lần này quay về là muốn xin lỗi ngươi. Nếu ngươi không đồng ý thì ta sẽ nghe lời ngươi, chỉ có thể nói tạo hóa của Hoàng Kiệu Phu chưa đến.



Chủ nhân Tổ Lưu hừ mạnh.



Lý Thất Dạ nghiêm túc nói:



- Ta thật sự chò từ biẹt ngươi, chờ ta lấy thứ cần thiết khác là đến lúc khai chiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK