Ngọa Long Tuyền vừa nói như vậy, Lý Thất Dạ nhìn qua biển cả, trong nội tâm cảm khái, cuối cùng hắn đành phải vừa cười vừa nói:
- Hoặc là nói, phàm nhân có khoái hoạt của phàm nhân, tiên nhân có thống khổ của tiên nhân, từ xưa tới nay có bao nhiêu người muốn thành tiên nhân, nhưng cho dù sau này thật sự trở thành tiên nhân, nó có thể khoái hoạt sao? Có thể không buồn không lo sao?
- Ai biết được chứ?
Ngọa Long Tuyền cười rộ lên, nói ra:
- Ít nhất ta không biết, ở kiếp này ta không có tư cách trở thành tiên nhân, ta chỉ là người bình thường, tu sĩ bình thường mà thôi.
- Ngươi rất bình thường, bình thường không có gì lạ.
Lý Thất Dạ dùng ngón tay vuốt tóc của nàng.
- So sánh với Lý huynh, ta thật sự chỉ là người bình thường.
Ngọa Long Tuyền cười cười, nàng lúc này hoàn toàn không giống một hoàng giả.
Lý Thất Dạ chỉ cười, hắn đang hưởng thụ gió biển ấm áp đảo qua người.
- Lý huynh rời khỏi nhiều năm qua, có rất nhiều người tìm hiểu tin tức Lý huynh đấy.
Tựa vào bờ vai Lý Thất Dạ, Ngọa Long Tuyền nói ra:
- Muốn biết động tĩnh Lý huynh nhất, không phải Phi Tiên Giáo không có ai hơn.
- Phi Tiên Giáo.
Lý Thất Dạ cười cười, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, tuy năm đó hắn lưu đày thông đạo của Phi Tiên Giáo, nhưng mà,đã nhiều năm như vậy, Phi Tiên Giáo có thể quay về Nhân Hoàng Giới cũng không có gì lạ cả, dù sao, Phi Tiên Giáo có thực lực như vậy.
- Phi Tiên Giáo không nuốt trôi cục tức năm xưa.
Ngọa Long Tuyền nhẹ nhàng nói ra.
- Chuyện bình thường, nếu như bọn chúng nuốt được cục tức này mới thật sự là cơ trí.
Lý Thất Dạ cười cười nói.
Trên thực tế đây là chuyện bình thường, thử nghĩ một chút, Phi Tiên Giáo có thần uy bực nào? Một môn năm đế, bọn họ có đủ nội tình khinh thường cửu giới, bọn họ có được vô số truyền thừa và thủ đoạn ai ai cũng sợ, hơn nữa Phi Tiên Giáo có vô số cường giả, Thần Hoàng đông đảo.
Có thực lực như vậy, Phi Tiên Giáo cho tới nay vẫn khinh thường cửu thiên thập địa, đối với tại bọn họ mà nói, bọn họ là hoàng đế không ngai, bọn họ đã bị khinh thường như vậy bao giờ? Bị người đồ sát nhiều đệ tử như vậy, cuối cùng còn bỏ qua thông đạo, nếu như Phi Tiên Giáo có thể nuốt được cục tức này thì không phải là Phi Tiên Giáo nữa rồi.
- Không chỉ Phi Tiên Giáo lâm thế Nhân Hoàng Giới, hơn nữa truyền nhân cũng đã tới Nhân Hoàng Giới.
Ngọa Long Tuyền nói ra:
- Nghe nói truyền nhân Phi Tiên Giáo được xưng đương thời vô địch, đã là Phi Tiên thể đại thành.
- Tiên thể đại thành?
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, cũng không kinh ngạc, nói ra:
- Chuyện tốt nha, sau khi đồ sát tiên thể đại thành, ta tin tưởng thế nhân mới run rẩy, Phi Tiên Giáo muốn tới tìm ta, đây là chuyện vui cỡ nào.
Nghe được Lý Thất Dạ nói vậy, Ngọa Long Tuyền không cảm thấy ngoài ý muốn, nhớ tới lần khiêu chiến tại táng phật cao nguyên, nam nhân này đã lưu đày Phi Tiên Giáo, hắn là nam nhân duy nhất có được mười ba mệnh cung, cho dù là tiên thể đại thành cũng không dọa hắn được.
- Lý huynh có cơ hội, Phi Tiên Giáo không chỉ lâm thế Nhân Hoàng Giới, hơn nữa cửa vào của bọn họ mở ra tại Bắc Uông Dương.
Ngọa Long Tuyền nói ra.
- Bắc Uông Dương?
Ánh mắt Lý Thất Dạ hơi chấn động, chậm rãi nói ra:
- Phi Tiên Giáo đi tìm Trấn Thiên Hải thành?
- Lý huynh trí tuệ như biển.
Ngọa Long Tuyền nhẹ nhàng gật đầu, nói ra:
- Nghe nói Phi Tiên Giáo có một nhân vật kinh thiên xuất thế, hắn cực kỳ cực kỳ đáng sợ, truyền thuyết người này đi tới Trấn Thiên Hải thành, lão tổ vô địch của Trấn Thiên Hải thành là Cố Tôn tự mình đón chào!
Nói đến đây, Ngọa Long Tuyền cảm khái nói:
- Có đồn đãi nói, Phi Tiên Giáo và Trấn Thiên Hải thành liên minh, là thật là giả, ngoại nhân không dám kết luận. Nhưng mà chuyện này làm cho cả Bắc Uông Dương thậm chí là Chỉnh Nhân Hoàng Giới đang lo lắng.
Phi Tiên Giáo và Trấn Thiên Hải thành liên minh, nếu sự việc này là thật, chỉ sợ khiếp sợ cả Nhân Hoàng Giới, thậm chí là khiếp sợ cửu giới!
Phi Tiên Giáo, một môn năm đế, nó cường đại không cần nhiều lời. Trấn Thiên Hải thành, tam thế cộng tôn, quân lâm thiên hạ, cường giả vô số, như đầm rồng hang hổ, đặc biệt là thời điểm Hắc Long Vương tại thế, cả cửu giới đều run rẩy.
Nếu như nói Phi Tiên Giáo và Trấn Thiên Hải thành liên minh với nhua, đâu chỉ Nhân Hoàng Giới run rẩy, ngay cả cửu giới cũng run rẩy, đây là liên minh vô địch, thử hỏi cửu thiên thập địa, người phương nào có thể địch?
- Cố Tôn?
Lý Thất Dạ cười nhạt, người khác không biết Cố Tôn muốn làm gì, nhưng mà hắn biết rõ ràng, qua nhiều năm như vậy, rốt cuộc Cố Tôn đã thiếu kiên nhẫn, rốt cục lộ răng nanh ra rồi.
Ngọa Long Tuyền lẳng lặng dựa vào vai Lý Thất Dạ, cũng không có nói chuyện sau đó, không hề nghi ngờ, chuyện này Lý Thất Dạ đã tính trước, cũng không cần nàng nói thêm cái gì.
- Lý huynh, ngươi tới Bắc Uông Dương là vì cái gì?
Qua một hồi lâu, Ngọa Long Tuyền mở mắt nhìn qua Lý Thất Dạ hỏi thăm.
- Đi dạo khôn được sao?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Ta không nhất định la người vô sự không lên điện tam bảo.
- Ngươi là người như thế.
Ngọa Long Tuyền vừa cười vừa nói:
- Lý huynh còn không đến mức rỗi rãnh tùy ý đi loạn đâu. Đây là nơi nào? Chỉ là hòn đảo hoang mà thôi, Lý huynh chọn nơi nào không chọn, hết lần này tới lần khác lại chọn nơi đây, ta cũng không tin Lý huynh không có nguyên nhân.
- Tuyền mỹ nhân cơ linh.
Lý Thất Dạ bóp mũi Ngọa Long Tuyền, vừa cười vừa nói:
- Nhưng mà, ngươi nói đúng, ta tới đây có mục đích cần phải hoàn thành.
- Hòn đảo này có gì đặc biệt?
Ngọa Long Tuyền lúc này cũng ngồi thẳng người, nhìn quanh một phen, nói ra.
Trên thực tế, Ngọa Long Tuyền không thấy hòn đảo này có gì đặc biệt, sau khi đến nơi này, nàng đã lưu ý hòn đảo này, bởi vì nàng hiểu Lý Thất Dạ sẽ không vô duyên vô cớ lựa chọn hòn đảo như vậy.
- Không phải hòn đảo này đặc biệt, mà là nói, ngọa long sơn mạch đặc biệt.
Lý Thất Dạ đứng lên, vừa cười vừa nói.
- Ngọa long sơn mạch?
Ngọa Long Tuyền nghe nói như vậy, lập tức chấn động, nói ra:
- Ngươi nói là ngọa long sơn mạch trên Ngọa Long đại lục sao?
Ngọa long sơn mạch, đây chính là rặng núi lớn nhất cả Ngọa Long đại lục, nó kéo dài qua cả Ngọa Long đại lục, cả đầu sơn mạch kéo dài trăm vạn dặm, có thể nói ngọa long sơn mạch chính là chủ mạch của Ngọa Long đại lục!
- Đúng.
Lý Thất Dạ gật gật đầu, lúc này Lý Thất Dạ đứng ở nơi đó, mệnh cung mở ra, chỉ nghe âm thanh "Keng, keng, keng" vang lên, từng đạo pháp tắc xuất hiện.
Keng, keng, keng...
Từng tiếng đinh đang vang lên, vào thời điểm này mệnh cung Lý Thất Dạ sinh ra dây xích hoàng kim đâm sâu vào trong bùn đất.
Ông —— một tiếng thật lớn, thời điểm này trên mặt đất xuất hiện ấn ký, ấn ký này sinh ra vô số phù văn phức tạp huyền ảo, ấn ký này là một án văn chương, nó bay tới trước mặt Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ duỗi tay ra cầm lấy văn chương, bàn tay Lý Thất Dạ cầm lấy văn chương, dường như mỗi một phù văn đều có áo nghĩa khác biệt.