Mục lục
Chí Tôn Kiếm Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Lân Hầu có chỗ dựa, không chỉ là lực lượng mười phần, nói lời lại nói thêm mắm thêm muối! Hắn chính là muốn mượn tay Nhị sư huynh đem Lý Thất Dạ tiêu diệt, để rửa sỉ nhục bị Lý Thất Dạ nhục nhã.



Lân Hầu đột nhiên trách móc, để tân khách ở đây cũng không khỏi nhìn về phía Lý Thất Dạ, không ít chưởng môn hoàng chủ cũng không khỏi nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, có ít người là trong nội tâm khẽ động, đối với bọn hắn mà nói, có lẽ đây là một cơ hội lấy lòng Thánh Phi.



Về phần Ngưu Hoàng Tô Minh Trần thì mồ hôi lạnh ứa ra, không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn vốn là hi vọng Lý Thất Dạ cùng Thánh Phi có thể ngồi xuống hảo hảo đàm luận, hiện tại Lân Hầu châm lửa thổi gió, vậy đơn giản liền là không thể nào!



Lý Thất Dạ nhìn lấy Lân Hầu vênh váo tự đắc, không khỏi lộ ra tiếu dung, cũng không phủ nhận Lân Hầu nói thêm mắm thêm muối, cười nói ra:



- Xem ra con chó săn như ngươi trí nhớ cũng không tệ lắm, còn có thể nhớ kỹ ta.




Lân Hầu bị Lý Thất Dạ nói như vậy tức đến xanh mét cả mặt mày, khó coi tới cực điểm, nhưng mà, nghĩ đến có Nhị sư huynh cho mình chỗ dựa, trong lòng của hắn lực lượng càng đủ, hắn không khỏi cười lạnh một tiếng, nói ra:



- Thứ không biết sống chết, cũng dám mở miệng nhục Đề Thiên Cốc ta, thiên hạ không ai có thể che chở ngươi!



Lúc này tân khách ở đây cũng có hoàng chủ muốn thừa cơ hội này nịnh bợ Điểu Hoàng Thánh Phi, cho nên có hoàng chủ liền lên tiếng quát Lý Thất Dạ, quát lạnh nói ra:



- Vô tri tiểu nhi, cũng dám dõng dạc! Đề Thiên Cốc chỗ nào là tiểu nhi. . .



Đối với loại người muốn danh tiếng này, Lý Thất Dạ chỉ là khoát tay áo, ngắt lời hắn, nhàn nhạt nói ra:



- Nơi này không liên quan đến ngươi, lăn qua một bên đi, hôm nay ta muốn tìm là hắn!



Nói xong, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Điểu Hoàng Thánh Phi.



- Ngươi…





Người hoàng chủ kia lập tức bị Lý Thất Dạ nói cuồng vọng như vậy tức đến xanh mét cả mặt mày, hắn dầu gì cũng là một nhân vật có thân phận, mà Lý Thất Dạ dạng tiểu tử không có gì lạ này cũng dám phách lối cuồng vọng như thế!



Lúc này, coi như là Thánh Yêu tộc trưởng cùng Lâu Mộ phái chưởng môn khoe khoang thân phận cũng nhìn Lý Thất Dạ, bọn hắn đều nhíu mày một cái, không biết Lý Thất Dạ có địa vị ra sao, ở trước mặt Thánh Phi còn dám lớn lối như thế.



Bị Lý Thất Dạ điểm danh gọi họ, lúc này Thánh Phi cũng không khỏi nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, hắn nhìn thấy dung mạo của Lý Thất Dạ, trong lúc nhất thời kinh nghi bất định, chậm rãi đi tới gần Lý Thất Dạ.



Gặp Nhị sư huynh hướng Lý Thất Dạ đi đến, Lân Hầu cho rằng Nhị sư huynh là muốn hướng Lý Thất Dạ xuất thủ, hắn lập tức dũng khí tăng nhiều, không khỏi kêu gào nói:



- Nhị sư huynh, giết tiểu súc sinh này, giương thần uy của Đề Thiên Cốc chúng ta, để tiểu súc sinh này biết. . .



"Ba" một tiếng vang lên, nhưng mà, Lân Hầu lời còn chưa nói hết, Thánh Phi tiện tay quất vào trên mặt của hắn, một cái tát nặng nề quất vào trên mặt của hắn, chưởng ấn rất đau rát.



Biến hóa như thế, lập tức để Lân Hầu ngốc ở nơi đó, hắn nằm mộng cũng nghĩ không ra, Nhị sư huynh không phải đi thu thập Lý Thất Dạ, ngược lại là một tát quất vào trên mặt của hắn.



Lúc này Thánh Phi không để ý tới Lân Hầu, đi ra phía trước, thần thái không khỏi ngưng trọng, ôm quyền nói:



- Không biết tôn giá xưng hô như thế nào?



- Lý Thất Dạ.



Nhìn thoáng qua Thánh Phi, Lý Thất Dạ chậm rãi nói.



Cái tên này vừa báo đi ra, giống như là trọng chùy nặng nề nện vào lồng ngực Thánh Phi một cái, để hắn không khỏi hít thở không thông.



Lý Thất Dạ, đối với hắn vị đệ tử xuất thân từ đế thống tiên môn này mà nói, cái tên này như sấm bên tai, hắn sao không biết cái tên Lý Thất Dạ này, giết thiên tài dược sư Đằng Đan Vương của Đề Thiên Cốc bọn hắn, giết Đề Thiên Cốc trưởng lão của bọn hắn!



Có thể nói, thù này là kết lớn, Đề Thiên Cốc bọn hắn còn có bức họa của Lý Thất Dạ, Đề Thiên Cốc trưởng lão đã từng thảo luận qua, không giết Lý Thất Dạ tuyệt không bỏ qua!



Nhưng mà, không nghĩ tới, hiện tại Lý Thất Dạ sẽ đưa tới cửa, hắn bước vào Thú Vực, thậm chí là bước vào địa bàn Đề Thiên Cốc của bọn hắn.



Thánh Phi là một người lão luyện, trong lòng của hắn hít thở một cái thật sâu, hướng Lý Thất Dạ chắp tay nói:



- Nguyên lai là Dược Vực một đời thần nhân Lý huynh, kính đã lâu, kính đã lâu!



Người ở chỗ này đều là người lên được mặt bàn, đặc biệt là tộc trưởng Thánh Yêu tộc cùng chưởng môn Lâu Mộ phái, càng là một đời Thánh Hoàng tiếng tăm lừng lẫy, bọn hắn vừa nghe đến cái tên Lý Thất Dạ này, trong nội tâm cũng không khỏi run lên!



Một đời thần nhân! Chưởng môn hoàng chủ ở đây nghe qua danh tự của Lý Thất Dạ, đều biết đây chẳng qua là lời khen tặng mà thôi, hiện tại ai không biết Lý Thất Dạ là một đời hung nhân!



Giết Bội Ngọc công tử, diệt Dược quốc Tiên gia, chấn lay Dược quốc, chiến tích nào không phải uy hiếp thiên hạ! Cái danh tự hung nhân này là lấy máu tươi bạch cốt đúc thành a!



- Kính đã lâu?



Nghe được Thánh Phi khách khí như vậy, Lý Thất Dạ không khỏi vểnh khóe miệng lên một chút, ân oán cừu hận của hắn cùng Đề Thiên Cốc, trong lòng của hắn là nhất thanh nhị sở.



Bất quá, Lý Thất Dạ không quan tâm những vật này, hắn chỉ là nhẹ nhàng phất tay, nhàn định nói ra:



- Thần nhân cũng tốt, kính đã lâu cũng được, dạng khen tặng này, ta nhận. Ngươi đã khách khí như thế, cũng được, ta cho ngươi ba phần thể diện, nghe nói ngươi coi trọng địa bàn Thiết gia.



- Coi trọng địa bàn Thiết gia?



Thánh Phi nhìn Thiết Lan đứng ở một bên, hắn liền minh bạch chuyện gì xảy ra! Thật sự là hắn coi trọng Thiết gia phế tích, làm quân chủ một nước, lại là đệ tử Đề Thiên Cốc, hắn nhiều ít vẫn là khoe khoang chút thân phận, không nguyện ý bị người nói cưỡng đoạt đất đai phàm nhân, vả lại, hắn cũng cho Ngưu Hoàng Tô Minh Trần ba phần thể diện, cho nên mới mở miệng nói muốn mua lại Thiết gia.



Đáng tiếc, Thánh Phi ra giá cao, mà Thiết Lan lại cố chấp cực đoan, coi như Thánh Phi ra giá cao hơn nữa, nàng y nguyên bất vi sở động, một tiếng cự tuyệt!



- Không, không có, tuyệt đối không có chuyện như thế!



Thánh Phi một mực phủ nhận chuyện này, lắc đầu nói ra.



- Thật sao?



Lý Thất Dạ không khỏi lộ ra tiếu dung, dương cái cằm một chút, nhìn lấy Lân Hầu nói:



- Như vậy hắn lại là chuyện gì xảy ra! Chó săn của ngươi sở tác sở vi, là ta tận mắt nhìn thấy.



Thánh Phi lập tức biến sắc, nhìn chằm chằm Lân Hầu, nghiêm nghị quát lên:



- Đồ hỗn trướng, cuối cùng là chuyện gì xảy ra, nhanh chóng nói rõ! Nếu không, tuyệt không tha thứ!



- Nhị sư huynh, cái này, cái này. . .



Biến hóa đột nhiên này, để Lân Hầu cũng không biết làm sao, trong lúc nhất thời, đầu óc của hắn choáng váng, hắn không nghĩ tới Nhị sư huynh một mực làm chỗ dựa ủng hộ hắn, vì sao đột nhiên sẽ răn dạy hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK