- Tiểu thiết, ta ngày hôm nay vừa mới trở về, loại chuyện chó má này sẽ không muốn đi đại khai sát giới, để nó qua đi, nhưng, qua ngày mai, ai lại không có mắt, coi như là ở trong Giản phủ, ta cũng vẫn sẽ giết sạch bọn họ như thường.
Lý Thất Dạ nói như vậy để Giản Tiểu Thiết trong lúc nhất thời không biết nói gì, hắn vốn là hảo tâm nhắc nhở Lý Thất Dạ, nhưng, Lý Thất Dạ căn bản không để ở trong lòng.
Giản Tiểu Thiết vì mấy người Lý Thất Dạ chuẩn bị xong phòng nghỉ, sau khi dàn xếp xong cho Lý Thất Dạ bọn họ, Giản Tiểu Thiết lúc này mới cáo từ rời đi.
Giản Tiểu Thiết có thể nói là nhiệt tình chu đáo, hắn nhiệt tình chu đáo như vậy, điều này không chỉ là bởi vì thọ lễ của Lý Thất Dạ quý trọng, đồng thời cũng là bởi vì mọi người đều là nhân tộc, cho nên đối với đoàn của Lý Thất Dạ càng thêm chiếu cố.
Về phần Hồng Thiên Trụ và Động Đình hồ đệ tử, càng được hưởng lây của Lý Thất Dạ. Lúc này đây Giản phủ chiêu đãi bọn hắn, có thể nói là quy cách rất cao, theo cấp bậc quý khách, quy cách như vậy ở Giản phủ mà nói, bình thường chiêu đãi khách nhân của Hải Thần Truyện Thừa, Tiên Đế Đạo Thống.
Nếu là đám người Hồng Thiên Trụ đến đây chúc thọ, chỉ sợ không nhận được quy cách chiêu đãi như vậy.
Đám người Hồng Thiên Trụ theo Lý Thất Dạ ở lại, trong bọn họ có người vui có người buồn, những đệ tử khác đa số là vui mừng, có thể vào Giản phủ, đối với bọn hắn mà nói đều là tốt chuyện. Nếu là có thể cùng với đệ tử Giản phủ tương giao, đó lại càng là một chuyện tốt, dù sao mọi người đều là nhân tộc, sẽ ít bài xích lẫn nhau hơn. Ở trên điểm này, Động Đình hồ trẻ tuổi vẫn tương đối đoàn kết, không giống thế hệ trước lục đục với nhau.
Như Hồng Thiên Trụ, Hồng Ngọc Kiều, Lâm cô nương người có tâm sự chính là đêm dài dằng dặc, Hồng Ngọc Kiều và Lâm cô nương đều vì hôn sự của mình mà lo lắng, Hồng Ngọc Kiều căn bản cũng không muốn gả cho Thượng Quan Phi Long. Lâm cô nương cũng không muốn gả, nàng vốn là cùng với Huyết Sa Thiếu trang chủ không hề quen biết. Huống chi, Huyết Sa trang vẫn thanh danh không tốt, nàng gả qua đó chỉ sợ là làm lô đỉnh, Huyết Sa trang e rằng càng nhiều là vì huyết thống thánh diệu của nàng.
Thế nhưng, hai người các nàng lại không cách nào cải biến vận mạng của mình, các nàng đều có chút tuyệt vọng, lúc này, các nàng cũng không khỏi đồng thời nghĩ đến một người Lý Thất Dạ!
Trên thực tế, đối với các nàng mà nói, Lý Thất Dạ cũng là một người xa lạ, các nàng đối với Lý Thất Dạ hoàn toàn không biết gì cả. Các nàng cũng chỉ biết Lý Thất Dạ đến từ chính Khổng Tước Địa mà thôi. Mặc dù là như vậy, Lý Thất Dạ lại cho các nàng hảo cảm.
Đặc biệt Lý Thất Dạ đứng về bên phía các nàng. Ngăn chặn món hôn sự này của các nàng, điều này càng khiến các nàng thêm hi vọng. Trong lúc vô tình, khiến trong lòng các nàng âm thầm cầu khẩn, các nàng hi vọng Lý Thất Dạ cái người xa lạ này có thể nghịch sửa số phận của mình.
Về phần Hồng Thiên Trụ, vậy thì càng không cần phải nói thêm. Đối với hắn mà nói, đêm càng dài đằng đẵng, hắn nghĩ. Không chỉ là hôn nhân của nữ nhi mình, không chỉ là số phận của môn hạ đệ tử, hắn nghĩ đến càng nhiều hơn chính là số phận của Động Đình hồ!
Mặc dù nói, hắn là đương gia của Động Đình hồ, thế nhưng, hắn tự thân quyền lực hữu hạn, đặc biệt mấy thế gia vọng tộc đám lão tổ môn làm theo ý mình, để hắn khó lòng trù tính chung toàn bộ Động Đình hồ, ở dưới cục diện như vậy muốn cho Động Đình hồ cường đại lên, vậy đơn giản chính là nói suông.
Càng làm cho Hồng Thiên Trụ lo lắng là lợi ích của bản thân. Động Đình hồ lão tổ thậm chí là không tiếc để huyết thống ưu tú bên trong tộc mình gả cho ngoại tộc, cùng với ngoại tộc liên thủ. Đây là dẫn sói vào nhà.
Ở trong bọn họ an bình nhất chỉ sợ là Trương Bách Đồ, đối với Trương Bách Đồ mà nói, hiện tại hắn đã rất thỏa mãn, ở trong lòng hắn mong muốn không nhiều lắm, hắn thầm nghĩ cần cù cầu đạo mà thôi, do đó, khi trong bọn hắn, tối nay ngủ được an ổn nhất không phải Trương Bách Đồ thì chẳng còn ai khác.
Ngày thứ hai dậy thật sớm, Hồng Thiên Trụ đã đi tiếp các tân khách khác tới Giản phủ chúc thọ. Để lại đám vãn bối Hồng Ngọc Kiều ở phòng.
Sau khi Hồng Thiên Trụ rời khỏi, mấy người Hồng Ngọc Kiều cũng không có ai quen thuộc. Bọn họ muốn đi tìm Lý Thất Dạ, muốn hỏi một chút Lý Thất Dạ có an bài gì, thế nhưng, khi bọn hắn đi tới tiểu viện Lý Thất Dạ ở lại, Lý Thất Dạ đã đi mất.
- Trương sư huynh, Lý công tử đâu?
Không có thấy Lý Thất Dạ, Hồng Ngọc Kiều không khỏi hỏi nói.
Trương Bách Đồ lắc đầu, nói rằng:
- Ta cũng không biết, vào lúc rất sớm Lý công tử đã rời đi, hắn chưa nói muốn đi đâu?
Không có thấy Lý Thất Dạ, Hồng Ngọc Kiều các nàng không khỏi có chút thất vọng, đám Động Đình hồ đệ tử bọn họ không khỏi nhìn nhau một cái, cuối cùng Hồng Ngọc Kiều quyết định nói rằng:
- Chúng ta đi ra ngoài đi một chút đi, nhận thức Giản gia đệ tử cũng tốt.
Lâm cô nương đám Động Đình hồ đệ tử này cũng gật đầu đồng ý, đối với bọn hắn mà nói đây là một cơ hội tốt, cùng với Giản gia đệ tử quen biết một chút. Điều này đối với Động Đình hồ mà nói cũng là một chuyện tốt.
- Trương sư huynh, chúng ta cùng nhau đi thôi.
Cứ việc Trương Bách Đồ cùng với Động Đình hồ đệ tử không đi lại gần như vậy, thế nhưng Hồng Ngọc Kiều cũng không bỏ mặc hắn.
Hồng Ngọc Kiều đám Động Đình hồ đệ tử này kết bạn rời khỏi tiểu viện, muốn đi Giản gia các nơi một chút.
- Thế muội, các ngươi cũng đi ra ngoài chơi sao?
Nhưng mà, Hồng Ngọc Kiều bọn họ mới đi không bao xa, đã gặp Thượng Quan Phi Long và Huyết Sa Thiếu trang chủ.
Huyết Sa Thiếu trang chủ thấy Lâm cô nương, càng là hai mắt sáng ngời, tựa như chó sói đói nhìn chằm chằm Lâm cô nương, hắn vừa cười vừa nói:
- Ta cùng với Thượng Quan huynh quen thuộc Giản gia hơn, chúng ta kết bạn đồng hành đi.
Mấy người Hồng Ngọc Kiều không thích cùng với hai người Thượng Quan Phi Long kết bạn, thế nhưng, lại không tiện lập tức mở miệng cự tuyệt.
May mắn là, vừa lúc đó Giản Tiểu Thiết tới, lúc này mới để bầu không khí hòa hoãn xuống.
- Chư vị sớm như vậy đã đi ra, Lý huynh đâu?
Giản Tiểu Thiết hôm nay vốn có dự định lại dẫn mấy người Lý Thất Dạ đi thêm một chút, càng tìm hiểu một chút Giản gia.
Lý Thất Dạ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, không nói một câu nào, giống như đã đi vào cõi thần tiên phiêu miểu, tựa hồ không có nghe được Giản Tiểu Thiết nói.
Trước mặt Lý Thất Dạ bày một bàn cờ, bàn cờ này tán loạn không gì sánh được, căn bản là thấy không rõ thế cờ như thế nào. Bởi vì thế cờ này hết sức thái quá, hết sức sai lầm, giống như là tiểu hài tử tùy ý bày ra.