Mục lục
Chí Tôn Kiếm Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Luận chiến tích, Bạch Kiếm Chân có lẽ không bằng Bảo Trụ Nhân Hoàng, hắn là khiêu chiến thiên hạ, luận thần uy, nàng không bằng Cơ Không Vô Địch, hắn là tam thánh chi tư, ngạo ở cửu thiên, nhưng mà, Bạch Kiếm Chân lại làm rất nhiều người kiêng kị.



Bởi vì có một câu nói: Cuồng Kiếm vừa ra, gặp thần giết thần, gặp ma đồ ma. Không người nào nguyện ý nhìn thấy thời điểm Bạch Kiếm Chân cuồng bạo, bởi vì có người nói, thời điểm nàng cuồng bạo thật là đáng sợ, ngay cả Bảo Trụ Nhân Hoàng ở trong từng tràng khổ chiến có thể toàn thân trở ra cũng bị nàng truy sát đến lên trời không đường, xuống đất không cửa.



Sau khi Bạch Kiếm Chân đến, nàng chỉ là ánh mắt lạnh lùng quét qua, sau đó không để ý tới đám người, một mình ngồi xuống dưới một thân cây.



Tất cả cường giả đều tụ tập ở chỗ này, trong lúc nhất thời, bầu không khí ngưng trọng tới cực điểm, tất cả mọi người ý thức được, một trận huyết chiến tuyệt đối là tránh không được.



- Phật liên còn chưa hiện, muốn đánh một trận trước hay không.



Lúc này, ánh mắt của Băng Ngữ Hạ quét qua, vừa cười vừa nói.




Bất quá, trong lúc nhất thời, không có người xuất thủ, Cơ Không Vô Địch ngạo nghễ mà đứng, Lâm Thiên Đế tùy ý tự nhiên, Chiến Sư bất vi sở động, Bảo Trụ Nhân Hoàng sừng sững như phong.



- Không có ý nghĩa.



Gặp đám người Cơ Không Vô Địch đều ẩn nhẫn, Băng Ngữ Hạ biết trong lúc nhất thời là không đánh được, trừ khi là phật liên xuất hiện. Băng Ngữ Hạ lười nhác lại đi nhìn đám người Cơ Không Vô Địch, ánh mắt của nàng rơi vào trên người Lý Thất Dạ.



Lúc này, Lý Thất Dạ chính là bộ dáng của Sở Vân Thiên, Băng Ngữ Hạ đương nhiên là không nhận ra hắn. Nhưng mà, không biết vì cái gì, Băng Ngữ Hạ luôn cảm thấy Tà Phật trước mắt này cho nàng một loại cảm giác quen thuộc, nhưng mà, cụ thể là cảm giác quen thuộc thế nào, nàng nói không nên lời.



Băng Ngữ Hạ luôn cảm thấy Tà Phật trước mắt này mình tựa như là ở nơi nào gặp qua, nhưng mà, ở nơi nào gặp qua, nàng là nói không được.



- Hiện tại, thật là thiên hạ của người trẻ tuổi.



Nhìn thấy đám người Cơ Không Vô Địch độc chiếm một phương, có giáo chủ thế hệ trước nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lựa chọn rời khỏi, không cùng bọn hắn tranh giành phật liên, thối lui đến chân trời quan sát.





Mà ở thời điểm này, bất luận là đám người Cơ Không Vô Địch, hay là Lâm Thiên Đế, mặc kệ mọi người trước kia có ân oán như thế nào, bọn hắn đều lựa chọn ẩn nhẫn, chờ đợi phật liên xuất hiện.



Trong lúc nhất thời, không khí khẩn trương tràn ngập một phương thiên không này, mà thời điểm bầu không khí khẩn trương, một lão giả đạp không mà đến, sau khi lão giả này đến, quan sát bốn phía một phen, lại nhìn hồ nước một chút.



Cả người lão giả này tràn ngập một cỗ Đại Hiền chi uy, khí thế hết sức kinh người, hơn nữa hắn đến, rất là cao điệu, tựa hồ không sợ cùng người là địch.



- Khô Phong Tôn Giả.



Nhìn thấy lão giả này, có người nhận ra lai lịch của hắn, lầm bầm nói ra:



- Không nghĩ tới dạng người có thân phận như hắn, vậy mà cũng đầu phục Phi Thiên Thánh Nữ.



Nguyên lai, lão giả này cũng coi là một Đại Hiền có uy danh, hắn cũng coi là xuất thân từ đại môn phái, rất nhiều người tôn xưng là Khô Phong Tôn Giả.



Làm một Đại Hiền, hắn vốn không có khả năng đi đầu quân một vãn bối, đặc biệt loại thiên tài giống như Phi Thiên Thánh Nữ không cách nào cùng đám người Cơ Không Vô Địch so sánh kia, nhưng mà, vị Khô Phong Tôn Giả này lại đầu phục Phi Thiên Thánh Nữ.



Bởi vì vị Khô Phong Tôn Giả này muốn mượn sứ giả phía sau Phi Thiên Thánh Nữ bái nhập Phi Tiên giáo, dù là trở thành ngoại vi đệ tử của Phi Tiên giáo, cái này cũng sẽ vì tông môn mình trải bằng con đường.



Trên thực tế, có mấy Đại Hiền cường đại nguyện ý vì Phi Thiên Thánh Nữ hộ đạo, đều là bởi vì nhìn trúng sứ giả Phi Tiên giáo phía sau Phi Thiên Thánh Nữ, muốn cùng Phi Tiên giáo đáp lên quan hệ, vì tương lai tông môn trải đường.



Cái tư thái này của Khô Phong Tôn Giả, không có người nói cái gì, đám người Cơ Không Vô Địch cũng không muốn đi nói cái gì, lấy thân phận cùng thực lực của đám người Cơ Không Vô Địch, căn bản là không đem Phi Thiên Thánh Nữ để ở trong lòng, bất quá, bọn hắn cũng không muốn đi trêu chọc Phi Tiên giáo sau lưng Phi Thiên Thánh Nữ.



Dù sao, bất kể là ai, nếu như muốn trở thành Tiên Đế, đối địch với Phi Tiên giáo, vậy liền quá không sáng suốt.



Khô Phong Tôn Giả là đến vì Phi Thiên Thánh Nữ dò đường, hắn nhìn một phen, gặp phật liên còn chưa ra, đang chuẩn bị rời đi, nhưng, ánh mắt của hắn đột nhiên rơi vào trên người Tà Phật.



- Ngươi chính là Tà Phật kia.



Khô Phong Tôn Giả đi tới trước mặt Lý Thất Dạ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, nói ra.



Khô Phong Tôn Giả đột nhiên hướng Lý Thất Dạ bão nổi, cái này khiến rất nhiều người đều không khỏi nhìn qua bên bọn hắn, có người lầm bầm nói ra:



- Rốt cục muốn khởi phong ba.



- Giống như tất cả mọi người gọi ta như vậy.



Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra.



- Là ngươi dùng tà thuật hại chết đám người Nam Thiên Thiếu Hoàng!



Khô Phong Tôn Giả hùng hổ dọa người nói.



Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:



- Nếu như ngươi nói phải, cái kia giống như thật là có chuyện như vậy.



Lý Thất Dạ loại bộ dáng không đem mình để ở trong lòng này, để sắc mặt Khô Phong Tôn Giả lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, trầm giọng nói ra:



- Hòa thượng, ngươi đã là người xuất gia, liền không nên quấy ân oán trong hồng trần, bây giờ ngươi đến hóa giải trận ân oán này còn kịp, nếu không, coi như ngươi nhảy ra hồng trần, cũng không chỗ dừng chân.



Nghe được Khô Phong Tôn Giả nói như vậy, rất nhiều người đều nín thở, rất nhiều người đều biết, Nam Thiên Thiếu Hoàng là làm việc cho Phi Thiên Thánh Nữ, Nam Thiên Thiếu Hoàng bị Tà Phật hại chết, Phi Thiên Thánh Nữ tuyệt đối không có khả năng liền để chuyện này đi qua như thế, nếu không, nàng như thế nào lập uy tại Nhân Hoàng giới!



- Há, nói như vậy, còn có thể hóa giải ân oán.



Lý Thất Dạ không khỏi vừa cười vừa nói.



Khô Phong Tôn Giả lạnh lùng nói ra:



- Lúc này nếu như ngươi theo ta đi hướng Thánh nữ quỳ xuống nhận tội, có lẽ Thánh nữ sẽ tha thứ ngươi một mạng, xử lý nhẹ tay, nếu không…



Nói đến đây, hắn cười lạnh một tiếng.



- Nếu không thì như thế nào đây?



Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói ra.



Khô Phong Tôn Giả lạnh lùng nói:



- Nếu không, dù ngươi nhảy ra phương ngoại, thế gian cũng không có nơi ngươi sống yên ổn! Hoặc là, hiện tại bản tọa tự mình động thủ, đánh gãy hai chân của ngươi, kéo ngươi đi gặp Thánh nữ.



- Nói như vậy, ngươi là rất có lòng tin đánh gãy hai chân của ta.



Lý Thất Dạ không khỏi nở nụ cười, nói ra.



Tất cả mọi người nhìn lấy Lý Thất Dạ cùng Khô Phong Tôn Giả, hoặc là, có người muốn nhìn Phật pháp của Tà Phật một chút.



- Hòa thượng, mặc dù ngươi Phật pháp vô song, nhưng, hành tẩu thế gian, dựa vào không phải Phật pháp, nếu ngươi không ngoan ngoãn hướng Thánh nữ chịu đòn nhận tội, lão phu tự mình xuất thủ, đánh gãy tay chân của ngươi, kéo ngươi gặp Thánh nữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK