Có người không khỏi thì thào nói.
Từ chiến tích mà Bảo Trụ Nhân Hoàng khiêu chiến người khác liền có thể nhìn ra được, tại ván đầu tiên thường thường là Bảo Trụ Nhân Hoàng bị đánh bại, nhưng mà, ván thứ hai, hắn thường thường có thể lật về thế cục, đánh bại địch nhân.
Hiện tại Bảo Trụ Nhân Hoàng lòng tin mười phần tới khiêu chiến Tà Phật, tất cả mọi người cho rằng Bảo Trụ Nhân Hoàng là tìm đến phương pháp khắc chế Tà Phật.
Đối với Bảo Trụ Nhân Hoàng đến, Lý Thất Dạ ngay cả nhìn cũng không nhìn nhiều, tiếp tục tự rót tự uống, vẫn là thần thái ung dung.
- Tôn giá, đi ra đánh một trận.
Lúc này, Bảo Trụ Nhân Hoàng đứng ở bên ngoài Vũ Hoa Đài, trầm giọng nói. Thanh âm của hắn tựa như hồng chung, mỗi một chữ đều là âm vang hữu lực, trịch địa hữu thanh.
Lúc này, Bảo Trụ Nhân Hoàng tựa như một tòa thần nhạc, nguy nga bất động, hai mắt của hắn vô cùng sắc bén, ánh mắt tựa như là có thể xé ra thiên địa, thần uy khiếp người, để cho người ta vì đó sợ hãi.
Lý Thất Dạ chỉ là từ từ uống rượu, hôm nay hắn hoàn toàn không có tâm tình đi lý loại tiểu bối như Bảo Trụ Nhân Hoàng này, nhìn cũng chẳng muốn nhìn hắn nhiều một chút.
Lúc này, đông đảo tu sĩ trong ngoài Vũ Hoa Đài không khỏi nín thở, tất cả mọi người nhìn lấy Bảo Trụ Nhân Hoàng cùng Tà Phật chiến một trận.
Nhưng mà, nhìn thấyTà Phật bình thản, ngay cả nhìn cũng chẳng muốn nhìn Bảo Trụ Nhân Hoàng một chút, cái này khiến rất nhiều người đưa mắt nhìn nhau, Tà Phật này không khỏi cũng quá khinh người đi.
Sắc mặt Bảo Trụ Nhân Hoàng ngưng lạnh, ánh mắt của hắn lập tức mãnh liệt, đi đến hôm nay, hắn đã uy hiếp thiên hạ, mặc kệ là thần thánh phương nào, đều không người dám khinh thị hắn, không người dám coi thường hắn.
Nhưng mà, Tà Phật này ngay cả nhìn cũng chẳng muốn nhìn nhiều hắn một chút, đây đối với hắn mà nói, cái này so với đánh bại hắn càng làm hắn cảm thấy nhục nhã.
- Tôn giá, có dám đi ra đánh một trận hay không!
Bảo Trụ Nhân Hoàng thanh âm như đao, lạnh lùng nói.
Lý Thất Dạ căn bản không muốn để ý đến hắn, đối với hắn mà nói, lúc này Bảo Trụ Nhân Hoàng giống như là sâu kiến, một con kiến hôi hướng một quái vật khổng lồ kêu gào, hắn căn bản không có tâm tình đi để ý tới.
- Thánh Sư đã không thèm để ý ngươi, liền qua một bên hóng mát đi.
Lúc này, một thanh âm mang theo ba phần uể oải vang lên, một người đột nhiên hiện lên ở trong hư không.
- Nam Đế…
Nhìn thấy người này đột nhiên xuất hiện trong hư không, có người kinh hô một tiếng, bất luận là trong ngoài Vũ Hoa Đài, tất cả mọi người không khỏi giật nảy cả mình.
- Thác đại, Kỳ Trúc Sơn thác đại.
Nhìn thấy Nam Đế, mặc kệ là người phương nào, thần thái đều run lên.
Coi như là Bảo Trụ Nhân Hoàng tự phụ nhìn thấy Nam Đế, cũng không khỏi sầm mặt lại. Thác đại, đây cũng không phải là hạng người hư danh, Nam Đế, từng cùng Hồng Thiên Nữ Đế tranh qua thiên mệnh, loại tồn tại này, mặc kệ là đặt ở thời đại nào, cũng có thể làm cho Thần Hoàng kiêng kỵ.
Bảo Trụ Nhân Hoàng nhìn thấy Nam Đế, hắn hít thở một cái thật sâu, vẫn là khí thế cao cao, nói ra:
- Nếu thác đại muốn chỉ giáo một chút, ta nguyện lĩnh giáo bất thế chi thuật.
Nam Đế nhìn Bảo Trụ Nhân Hoàng một chút, nhàn nhạt nói ra:
- Bằng ngươi? Chờ ngươi đạt được thiên mệnh thừa nhận, lại đến khiêu chiến ta cũng không muộn, hiện tại, ngươi còn chưa đủ tư cách, người phía sau ngươi kia, miễn cưỡng có tư cách đánh với ta một trận.
Nam Đế nói lời này rất bình thản, nói đến hời hợt, nói như vậy để Bảo Trụ Nhân Hoàng biến sắc, lời nói miệt thị trần trụi như thế, để hắn vị thiên tài này mười phần khó xử, đối với hắn mà nói, Nam Đế nói như vậy là một loại nhục nhã hắn.
- Ta nguyện lĩnh giáo bất thế chi thuật của thác đại!
Bảo Trụ Nhân Hoàng thái độ kiên định, vô cùng trịnh trọng nói ra.
- Qua một bên hóng mát đi thôi.
Nam Đế cũng chẳng muốn đi để ý tới Bảo Trụ Nhân Hoàng, một chỉ hoành thiên mà đến, mặc dù chỉ là một chỉ tùy ý, nhưng mà, lại nghiền ép thiên vũ tinh thần.
Gặp một chỉ hoành đến, sắc mặt Bảo Trụ Nhân Hoàng đại biến, lập tức thét dài, muốn lấy tuyệt học mạnh nhất ngăn lại một chỉ này, nhưng mà, đối với một chỉ hoành thiên này mà nói, tốc độ của Bảo Trụ Nhân Hoàng quá chậm.
Phanh… một tiếng, ở dưới chúng nhân nhìn trừng trừng, Bảo Trụ Nhân Hoàng bị một chỉ đánh bay đến chân trời, tiếp lấy "Oanh" một tiếng, có người xa xa nhìn thấy Bảo Trụ Nhân Hoàng đụng gãy một tòa Thần Sơn, cả người biến mất trong bầu trời.
Một màn như thế, làm cho tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, Bảo Trụ Nhân Hoàng là thiên tài kiệt xuất nhất đương thời, coi như là Đại Hiền thế hệ trước cũng đối với hắn lễ nhượng ba phần, nhưng mà, hiện tại một chỉ của Nam Đế, liền đem hắn đánh bay nghìn vạn dặm!
Trong lúc nhất thời, đám người hít một hơi lãnh khí, rất nhiều người đều nhao nhao nhìn nhau một chút, lẫn nhau chênh lệch thật là quá lớn đi.
- Cái này khiến đương đại tới tranh đoạt thiên mệnh như thế nào a.
Có bối phận tuổi trẻ lập tức đánh mất lòng tin, Bảo Trụ Nhân Hoàng ở trong suy nghĩ của thế hệ trẻ tuổi đã đủ vô địch, nhưng mà, cùng Nam Đế so sánh, không đáng giá được nhắc tới.
- Một chữ “đế”, liền đầy đủ nói rõ hết thảy, không phải ai cũng có thể xưng đế!
Có người không khỏi thì thào nói.
- Thác đại liền là thác đại.
Có một vị Đại Hiền không khỏi lầm bầm nói ra:
- Thiên tài đương đại nếu còn không có trưởng thành đến đạt được thiên mệnh thừa nhận, căn bản là không cách nào cùng hắn tranh phong.
Thậm chí là có người nhìn nhau một chút, lầm bầm nói ra:
- Đây là muốn hoành kích Tiên Đế sao? Một chỉ liền đem Chiến Thần đánh bay, đây quả thực là không ai có thể địch a.
Đối với nơi này phát sinh hết thảy, Lý Thất Dạ vẫn không có nhìn nhiều, vẫn là tinh thần bình thản, hồn du thái hư.
Nam Đế tiến lên, ngồi ở đối diện Lý Thất Dạ, hắn cười cười, nói ra:
- Hồng trần hối hả, để vãn bối bồi Thánh Sư uống một chén.
Nói xong, hắn tiện tay vạch một cái, trong nháy mắt thiên di hoán địa.
Trong nháy mắt này, cả tòa lầu các mà Lý Thất Dạ ngồi biến mất, rất nhiều người ở Vũ Hoa Đài đều nhìn thoáng qua, minh bạch đây là Nam Đế trong nháy mắt đem cả tòa lầu các dời đi.
Tại một chỗ nào đó của Nam Xích Địa, thác nước chảy, cổ tùng xanh um, tựa như là tiên cảnh.
Lúc này, Nam Đế cầm qua rượu ngon của Lý Thất Dạ, cũng một ly một ly uống, uống còn nhanh hơn Lý Thất Dạ, tựa hồ muốn cùng Lý Thất Dạ đoạt rượu uống.
Lý Thất Dạ y nguyên ngồi ở chỗ đó, vẫn là tinh thần từ từ, qua rất lâu sau, hắn mới hồi phục tinh thần lại, nhìn thoáng qua Nam Đế đang liều mạng uống rượu.
- Tiểu Quách, muốn uống rượu, đem đế nhưỡng của Kỳ Trúc Sơn các ngươi mang đến, đừng cướp rượu của ta.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra.
Nam Đế, tên là Cổ Quách. Đương thời đã không có người biết tên của hắn, đương thời càng không có người dám gọi hắn "Tiểu Quách" . Bởi vì ngay cả Kỳ Trúc Sơn Ngâm Thiên Tiên Đế cũng là vãn bối của hắn, thử nghĩ một cái, tại Kỳ Trúc Sơn ai dám gọi hắn "Tiểu Quách" ?