Mục lục
Chí Tôn Kiếm Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thao!



Vừa nghe đến Lý Thất Dạ nói thế, cỗ hài cốt này thoáng cái nhảy dựng lên, ném huyết tửu, nhảy qua một bên, nghẹn ngào nói:



- Ngươi là con quạ đen đáng chết!



- Đoán đúng.



Lý Thất Dạ tươi cười, hàm răng tuyết trắng thập phần mê người, sau đó cũng không khách khí ngồi xuống ghế, nằm tại đó, rất thoải mái thở dài một hơi.



- Ngươi, ngươi, ngươi đoạt lại chân thân năm đó?



Cỗ hài cốt này vẫn kinh nghi bất định nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra.




Lý Thất Dạ nhắm mắt lại, rất thoải mái than thở, nói ra:



- Đúng vậy, đây là chân thân. Ta từ xa tới, hảo tửu có nên lấy ra chiêu đãi khách nhân như ta một chút hay không.



Cỗ hài cốt này chính là đảo chủ của Bạch Cốt Đảo, nó không rõ lai lịch, ít nhất tuyên cổ tới nay, người biết lai lịch của nó quá ít, cho tới nay, hắn vẫn cấp chưởng Bạch Cốt Đảo.



Bạch Cốt Đảo chủ nhìn qua Lý Thất Dạ trong chốc lát, cuối cùng không thể làm gì, đi trong cung điện lấy huyết tửu ra, rót đầy cho Lý Thất Dạ một ly.



Lý Thất Dạ tiếp nhận huyết tửu, vừa uống vừa than nhẹ, nhàn nhã nói:



- Ngươi thật sự biết hưởng thụ, đồ tốt như thế lại gaiuas không uống.



- Hắc, ta còn có thể thế nào, bị vương bát đản Bất Tử gài bẫy một cái, chỉ có thể treo cái mạng nhỏ sống ở đây, ngày bình thường trừ uống một ngụm nhỏ giết thời gian ra, còn có thể làm gì?



Bạch Cốt Đảo chủ nói ra.



- Ân, nói cũng phải.



Lý Thất Dạ uống một ngụm huyết tửu sau đó gật gật đầu, nói ra.





- Mẹ nó.



Nói tới chuyện cũ, Bạch Cốt Đảo chủ cũng chửi ầm lên, nói ra:



- Bất Tử vương bát đản kia, năm đó lão tử tin hắn như vậy, hắn còn gài bẫy lão tử một vố, làm hại lão tử trốn lại trốn không thoát, chết cũng không thể chết, treo cái mạng già này sống hơi tàn tại đây.



Đối với Bạch Cốt Đảo chủ chửi ầm lên, Lý Thất Dạ tươi cười, nói ra:



- Chẳng phải khô lâu mã của tiểu tử Bất Tử chạy tới Cốt Hải sao? Ngươi có thể quay trở lại bắt nó mà.



- Hừ, hừ, hừ, bổn đại gia không nóng nảy.



Bạch Cốt Đảo chủ tức giận đến nghiến răng ngứa, nói ra:



- Bổn đại gia chờ tiểu tử Bất Tử kia, nếu như hắn không thành công cũng bỏ đi, nếu như hắn có thể thành, hắc, hắc, không nên để ta gặp hắn, đại gia ta gặp một lần sẽ lột da hắn một lần, để cho hắn nếm thử đại gia lợi hại. Cũng dám bẫy bổn đại gia, ta không để yên cho hắn đâu.



- Cũng không biết ngươi có cơ hội này hay không.



Lý Thất Dạ uống huyết tửu, nhàn nhã nói.



- Sẽ, sẽ có cơ hội này, bổn đại gia nhất định sẽ hảo hảo lột da hắn ra.



Nói đến đây, Bạch Cốt Đảo chủ không khỏi xoa tay, đằng đằng sát khí, nói ra:



- Tên vương bát đản kia không cho hắn nếm thử hình phạt tàn khốc trên thế gian, thật sự xin lỗi chuyện năm đó hắn lừa ta.



Lý Thất Dạ cười cười, thả chén rượu trong tay xuống, nói ra:



- Ân oán của hai người các ngươi ta không có hứng thú hỏi tới, nếu như ngươi lột da Bất Tử, ta cũng sẽ vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Ta lúc này tới đây là mượn một vật của ngươi.



- A, a, a...



Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Bạch Cốt Đảo chủ lập tức cảnh giác lên, hắn cười ha hả nói:



- Chết quạ đen, không, tôn kính đại nhân bệ hạ, ngươi đừng nói đùa với tiểu nhân như ta, ta chỉ là một cô hồn dã quỷ mà thôi, ta trên bị trấn áp, dưới bị tra tấn, ta là cô hồn dã quỷ, không có gì có thể lọt vào mắt của đại nhân đâu.



- Đại nhân ngươi chính là chúa tể cửu giới, là thần tuyên cổ, cửu thiên thập địa, duy ngã độc tôn, thế gian không có gì có thể lọt vào mắt của lão nhân gia.



Nói xong Bạch Cốt Đảo chủ lại tâng bốc Lý Thất Dạ lên thật cao.



Đối với Bạch Cốt Đảo chủ nói thế, Lý Thất Dạ không khỏi cười rộ lên, vừa cười vừa nói:



- Bạch cốt, lời này ngơi nói là có đạo lý của nó, ngươi thật sự bị xích nửa cái mạng tại đây. Cốt Hải cũng giày vò ngươi quá sức, năm đó tiểu tử Bât Tử gài ngươi một lần, chuyện này cũng thật không dễ dàng, không dễ dàng.



- Hắc, hắc, hắc, vẫn là đại nhân anh minh thần võ, tuyệt thế vô song, pháp nhãn như đuốc.



Bạch Cốt Đảo chủ nịnh nọt nói.



- Nhưng mà...



Lý Thất Dạ mỉm cười nhìn qua Bạch Cốt Đảo chủ, nhàn nhã nói:



- Ngươi năm đó ở Cốt Hải, đã thuận tiện mang đi không ít, ngươi năm đó và tiểu tử Bất Tử đã nói chia năm năm, sau đó ngươi tham ba thành của tiểu tử Bất Tử, ngươi nói, tiểu tử Bất Tử có nên lừa ngươi hay không?



Bị Lý Thất Dạ nói như vậy, Bạch Cốt Đảo chủ cười vài tiếng, cười ha hả nói:



- Vẫn là chuyện cũ, chuyện cũ năm xưa đã quá lâu, ta không có nhớ ra, không có nhớ ra.



Nói xong lời cuối cùng, Bạch Cốt Đảo chủ còn bổ sung một câu, nói ra:



- Chuyện cũ quá lâu, tuế nguyệt vô tình, năm đó chút gia sản này đã tiêu hao bảy tám thành rồi, hiện tại nửa cái mạng của ta cũng nằm ở nơi này đấy.



Đối với Bạch Cốt Đảo chủ khóc than, Lý Thất Dạ nhìn qua hắn, nói ra:



- Chớ gài bẫy ta, ta không có cướp sạch của ngươi cái gì, có lẽ ngươi nên cảm thấy may mắn mới đúng, hôm nay mượn đồ vật của ngươi, ngươi lại kêu la thấu trời.



- Đại nhân, đây chính là mệnh căn tử của ta nha.



Bạch Cốt Đảo chủ vẻ mặt đau khổ, khóc than nói. Lúc này hắn đã biết rõ Lý Thất Dạ muốn mượn cái gì, đối với hắn mà nói, Lý Thất Dạ muốn mượn đồ vật quá trọng yếu với hắn.



- Ta chỉ mượn còn trả lại, cũng không phải muốn tham ô chiếc thuyền hỏng của ngươi.



Lý Thất Dạ nói ra:



- Chờ ta làm xong việc, sẽ giao nó trả lại cho ngươi.



- Đại nhân, đây không phải ta không chịu cho ngươi mượn, lão nhân gia người cũng biết, cái mạng nhỏ này của ta cần chiếc thuyền qua sông, không có thuyền này, ta không cách nào qua sông được. Chiếc thuyền hỏng này không dễ dùng, dùng một lần thì phải chờ đợi một thời gian.



Vẻ mặt Bạch Cốt Đảo chủ đau khổ nói ra.



Lý Thất Dạ gật gật đầu, nói ra:



- Ta biết rõ, nếu không phải qua sông, ta sẽ không dùng thuyền hỏng của ngươi, ta chỉ lưu một chuẩn bị ở sau mà thôi, Cốt Hải nơi khác ta sẽ giải quyết. Thời điểm qua sông cấm khu, bức bách không được mới dùng thuyền hỏng của ngươi. Yên tâm đi, ta không tới mức phá nát thuyền hỏng của ngươi đâu.



- Đại nhân muốn vào bên trong?



Nghe được Lý Thất Dạ nói thế, Bạch Cốt Đảo chủ giật mình một chút, sau đó hắn vỗ đầu một cái, nhảy dựng lên, nói ra:



- Xem cái đầu của ta khó chịu rồi, vậy mà thoáng cái mất linh. Vẫn chỉ nghĩ tới bản thân đi Cốt Hải, ta nên nghĩ tới đại nhân mới đúng. Ta còn tưởng rằng là lão Long thần muốn động thủ, thì ra là đại nhân muốn động thủ.



Bạch Cốt Đảo chủ rất hiểu về Cốt Hải, thời điểm này có hắc vẫn tinh bay đi Cốt Hải, là hắn biết sắp xảy ra chuyện gì đó. Nhưng mà hắn thật không ngờ chính là Lý Thất Dạ âm nha sắp tới.



- Đúng!



Lý Thất Dạ gật gật đầu. Nói ra:



- Ở đó có nhiều thứ không thuộc về nó, nên thuộc về ta!



- Đại nhân muốn Tam Xoa Kích?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK