- Tại sao phải nhường cho con cháu ở đây? Làm cho bọn họ ép khô sinh mệnh lực sao? Làm cho bọn họ hút héo thiên địa tinh hoa ở sâu dưới đất sao? Tổ thụ có thể sống lâu như thế, nguyên nhân lớn nhất là thiên địa tinh hoa tuần hoàn không dứt, càng không ngừng lưu động, hao tổn rất nhỏ, nếu không nó sao sống lâu như thế?
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Đằng Tề Văn lập tức hiểu được có đạo lý, nếu như nói cho hậu nhân vào đây, đây chẳng phải lợi dụng sinh mệnh lực và thiên địa tinh hoa của tổ thụ tu luyện sao, một thời gian sau sẽ ép khô tổ thụ.
Đằng Tề Văn cũng hiểu vì cái gì hậu nhân không thể đi vào nội thế giới của tổ thụ, đây cũng là một loại thủ đoạn phòng ngự.
Trong tổ đằng, trong thiên địa to lớn này, ở chỗ này, từng rễ cây to lớn như cự long, có xoay quanh, có bay thẳng, cũng đằng vân giá vũ...
Ở chỗ này tự thành một phiến thiên địa, có thác từ trên trời giáng xuống, có đống bùn tích thành núi, càng có rễ cây xanh um như quái vật khổng lồ.
Trên bầu trời có ánh sao lập lòe, dường như ở nơi cao nhất chính là bầu trời sao sáng ngời.
Nếu như nói thế giới trong tổ đằng có gì khác với thế giới trong Chu Tước Thụ, như vậy chính là rễ cây trong tổ đằng thô to và mạnh mẽ hơn Chu Tước Thụ, càng tràn ngập khí tức sinh mệnh, đồng thời bầu trời sao trên cao kia cũng sáng hơn trong Chu Tước Thụ.
Đằng Tề Văn ngẩng đầu nhìn qua ánh sao trên bầu trời, lập tức hỏi:
- Đó là ngôi sao sao?
Quỳ Hoa lão tổ cùng thành chủ thành Thiên Đằng cũng ngẩng đầu nhìn lên, bọn họ cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy thế giới trong tổ thụ, trên thực tế cũng không biết ánh sao trên bầu trời là thứ gì..
- Đó là Tuế Nguyệt Tinh Quang!
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn qua hào quang trên cao, nhàn nhạt nói:
- Thời điểm Tuế Nguyệt Tinh Quang ảm đạm, nói rõ thụ tổ cách khô héo không còn xa, nó giống như vòng tuổi của cây cối, Tuế Nguyệt Tinh Quang ảm đạm bao nhiêu, vậy ý nghĩa nó còn sống bao lâu.
Đằng Tề Văn ngẩng đầu nhìn lên ánh sao trên cao, ánh sao trên bầu trời thật sự quá nhiều, nhiều đến mức hằng hà sa số, nhưng mà chỉ cần cẩn thận quan sát cũng không khó nhìn ra có một ít ánh sao đã ảm đạm, đúng như lời Lý Thất Dạ đã nói, đằng tổ đằng sống bao lâu, ánh sao ảm đạm bao nhiêu.
Nhìn thấy ánh sao trên bầu trời nhiều vô số kể, Đằng Tề Văn buông lỏng một hơi, trên thực tế cùng buông lỏng còn có Quỳ Hoa lão tổ cùng thành chủ thành Thiên Đằng.
Tổ đằng của bọn họ còn có nhiều Tuế Nguyệt Tinh Quang sáng như thế, chuyện này có ý nghĩa tổ đằng còn sống thời gian rất dài. Chỉ cần Lý Thất Dạ chữa ttos tai nạn cho tổ đằng.
Lý Thất Dạ tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được vị trí rễ chính, rễ chính vừa thô vừa to vô cùng, đứng trên rễ chính giống như đang đứng trên vách đá.
Lúc này Lý Thất Dạ đứng tại một phương vị của rễ chính, nhìn qua tất cả trước mắt, chậm rãi nói ra:
- Chính là ở chỗ này.
Đám người Đằng Tề Văn nhìn theo. Nhìn thấy trên vị trí rễ chính này có một ít vết lõm nhỏ, nhìn thấy trong vết lõm nhỏ này có một cây như cỏ non cao ba thốn.
Thời điểm quan sát cũng chẳng thấy cọng cỏ non này có cái gì đặc biệt cả, cả gốc cỏ non màu xanh nhạt, bởi vì không có ánh mặt trời chiếu vào nên nó hơi trắng.
Nhưng mà nếu nhìn kỹ thì nó chẳng phải là cọng cỏ non gì cả, mà là từng hạt nhỏ li ti mà mắt thường không thể nhìn thấy, vô số hạt nhỏ này có điện quang màu xanh xuyên qua lại, những điện quang này dây dưa với nhau cho nên nhìn qua chẳng khác gì cọng cỏ non cao ba thốn.
- Tại sao có thể như thế?
Nhìn thấy một cọng cỏ nhỏ bé như thế này. Quỳ Hoa lão tổ biến sắc, hít khí lạnh, thì thào lẩm bẩm.
- Cái này, cái này, cái này chính là tai nạn của tổ đằng?
Nhìn thấy một cọng cỏ non như thế, đừng nói là Đằng Tề Văn, cho dù là thành chủ thành Thiên Đằng cũng khó tin tưởng vào ánh mắt của mình.
Trong suy nghĩ của bọn họ, với tư cách là tai nạn của tổ đằng, các đại lão thành Thiên Đằng nhiều đời cũng phải bỏ tay với tai nạn, hẳn nó là thứ cực kỳ hung hiểm đáng sợ, bọn họ thậm chí tưởng tượng tai nạn này có thân thể như ác ma, có được nụ cười chẳng khác gì ma quỷ, hoặc là từng sợi khí tức có thể đốt tất cả mọi thứ.
Nhưng mà thời điểm tận mắt nhìn thấy tai nạn là cái gì, Đằng Tề Văn cùng thành chủ thành Thiên Đằng không thể tin nổi, thứ nhìn như cọng cỏ non này chính là tai nạn của tổ đằng, đây quả thực chính là thứ khiến người ta không tin nổi.
- Tai nạn như thế, một tai có thể rút ra.
Đằng Tề Văn mới nhìn qua cọng cỏ non này, lập tức nói ra. Nhưng mà vừa nói ra câu này thì hắn biết mình sai rồi, nếu như ngay cả hắn một tay có thể rút ra, như vậy lịch đại tổ tiên thành Thiên Đằng cũng không cần chờ từ thời đại này tới thời đại khác, chẳng lẽ nói các lão tổ vô địch còn không bằng vãn bối như hắn sao?
- Vậy ngươi thử nhổ nó xem.
Lý Thất Dạ cười lên nói ra.
Thành chủ thành Thiên Đằng cũng ý thức được đồ đệ của mình nói sai rồi, Đằng Tề Văn nói lời này không chỉ đắc tội Lý Thất Dạ, còn đắc tội các đời lão tổ của thành Thiên Đằng, còn có lão tổ tông trước mặt.
Thành chủ thành Thiên Đằng vội vàng hòa giải:
- A, a, a, tiên sinh hiểu lầm, tiểu đồ kiến thức nông cạn, không biết cái gì cho nên không hiểu hung hiểm trong đó.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng khoát tay, chen ngang lời thành chủ thành Thiên Đằng, nói ra:
- Không có việc gì, ta không có ý trách hắn, hắn đi thử một lần, tự nhiên sẽ hiểu huyền ảo trong đó.
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Đằng Tề Văn cũng nhìn qua sư phụ của mình, lúc này thành chủ thành Thiên Đằng cũng đành chịu, đành phải gật đầu với hắn, trên thực tế hắn cũng muốn nhìn xem cọng cỏ non này có được năng lực thế nào, vậy mà có thể thành tai nạn tổ đằng của bọn họ.
Đằng Tề Văn hít sâu một hơi, thò tay đi nhổ cọng cỏ non này, nhưng mà còn chưa chạm vào cọng cỏ non này, hắn lại dừng lại, hai tay của hắn run rẩy, không dám đưa tay xuống.
Nguyên nhân rất đơn giản, đây chính là tai nạn của tổ đằng, tinh tế tự định giá một chút, có thể trở thành tai nạn của tổ đằng thì nó là đồ vật hung hiểm đáng sợ cỡ nào, vạn nhất hắn đụng phải tai nạn như thế, chẳng phải là muốn mạng nhỏ của hắn?
- Yên tâm nhổ đi!
Đương nhiên Lý Thất Dạ cũng nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, cười lên, nói ra:
- Có ta ở đây, ngươi không toi mạng được đâu.
Đạt được Lý Thất Dạ bảo đảm như thế, trong lòng Đằng Tề Văn mới an ổn một chút, cuối cùng hắn hạ quyết định chắc chắn, cắn răng một cái, dùng sức nhổ cọng cỏ non này...
- Đùng đùng... . Truyện Võng Du
Nhưng mà hai tay Đằng Tề Văn vừa mới chạm vào cọng cỏ non, một âm thanh tia chớp nổ rất nhỏ vang lên, chỉ thấycọng cỏ non lập tức tản mát ra vô số hạt ánh sáng, vô số hạt ánh sáng này biến mất trong rễ chính.