Thanh niên chỉ có phần đầu cho cảm giác có máu thịt, nếu gã không có cái đầu giống nhân tộc thì trông chẳng khác nào pho tượng điêu khắc.
Chân mày thanh niên thô to, đôi mắt vừa to vừa sáng, chân chất thô kệch.
Thanh niên trừ cái đầu ra toàn thân bằng đá xuất hiện trước mắt, đổi lại người khác sẽ sợ đứng tim. Lý Thất Dạ thì rất bình tĩnh, có tình huống gì hắn chưa từng gặp?
Lý Thất Dạ nhìn thanh niên, hỏi:
- Đây là đâu?
Lý Thất Dạ không nhúc nhích được, hắn biết là thanh niên đã cứu mình.
- Nơi này là Ngọc Huyết sơn.
Thanh niên trả lời ngay:
- Ngươi bị thương rất nặng, đừng nhúc nhích.
Lý Thất Dạ nhíu mày lặp lại:
- Ngọc Huyết sơn?
Lý Thất Dạ đi khắp cửu giới nhưng hắn chưa từng nghe về chỗ như vậy.
- Ha ha ha, ngại quá, tên này do ta tự đặt.
Thanh niên là người chân chất, vội nói:
- Đây là vùng ngoại ô Đăng Thạch huyện Cự Trúc quốc, là nơi ta trồng ngọc huyết trúc nên tự đặt tên cho nó là Ngọc Huyết sơn.
- Cự Trúc quốc . . .
Lòng Lý Thất Dạ máy động, hỏi:
- Ta ở Thạch Dược giới?
Thanh niên ngây người, kinh ngạc nói:
- Đúng vậy! Nơi này là Thạch Dược giới, nếu không thì ở đâu?
Lý Thất Dạ thẫn thờ:
- Thạch Dược giới?
Lý Thất Dạ hiểu ra vòng xoáy màu bạc làm nổ vách tường giới, sau vụ nổ hắn bay đi rơi vào Thạch Dược giới.
Thạch Dược giới là một trong cửu giới, ngàn với nhân hoàng giới, U Thánh giới, đều là đại thế giới.
Lý Thất Dạ hỏi:
- Nơi này là Cự Trúc quốc? Là quốc đô có một cây trúc to thật to đúng không?
- Đúng rồi.
Thanh niên càng ngạc nhiên hơn:
- Nơi này là Cự Trúc quốc, ngươi không biết mình đang ở đâu sao?
Lý Thất Dạ cười khổ nói:
- Chuyện này nói ra rất dài dòng, ta vốn đi thám hiểm, trong một vùng đất dữ lỡ gặp vụ nổ. Ta bị văng đi, không biết mình rơi đi đâu.
- Số ngươi lớn thật, bị nổ bay mà còn sống.
Thanh niên nghe Lý Thất Dạ kể thì sợ hãi run lập cập:
- Ta thấy ngươi từ trên trời rớt xuống, khi ta đến tìm ngươi thì toàn thân ngươi rách toạc ra hết. May mắn tim ngươi còn đập, không thì ta đã chôn ngươi tại chỗ.
Lý Thất Dạ nhìn thanh niên trước mắt mình, nghiêm túc nói:
- Ngươi cứu ta, ơn cứu mạng lớn lao này về sau ta sẽ đáp tạ.
Thanh niên gãi đầu:
- Ha ha ha, ngươi khách sáo quá.
Thanh niên cười nói:
- Thật ra chúng ta có chút huyết thống, một phần tư dòng máu trên người ta là nhân tộc. Ngươi cũng biết trong Thạch Dược giới rất ít có nhân tộc, tính ra thì không chừng chúng ta là bà con.
Lý Thất Dạ nghe thanh niên nói, cười cười:
- Rất có thể.
Thanh niên tỉnh táo lại, vội nói với Lý Thất Dạ:
- Phải rồi, ta suýt quên mất. Ta đã nấu cháo bảo dược cho ngươi, chờ chút, ta đi múc.
Thanh niên luống cuống chạy đi.
Thanh niên rời đi, Lý Thất Dạ thẫn thờ lẩm bẩm:
- Cự Trúc quốc . . .
Cự Trúc quốc, cái tên xa xôi biết bao. Lý Thất Dạ không ngờ hôm nay sẽ rơi vào Cự Trúc quốc.
Một số chuyện quá khứ hiện ra trong đầu Lý Thất Dạ, dĩ vãng đã phủ lớp bụi dày. Nhớ đến chuyện cũ, một số người làm lòng Lý Thất Dạ nặng trĩu, thở dài thườn thượt.
Trăm ngàn vạn năm, qua bao năm tháng dài dặc, Lý Thất Dạ trải qua nhiều sống chết, biệt ly. Lý Thất Dạ đã thói quen ly biểt, thậm chí chết lặng.
Dù trong thời đại gì Lý Thất Dạ luôn giữ đạo tâm lạc quan tích cực, dũng cảm tiến tới. Dù cuối cùng chỉ còn một mình thì Lý Thất Dạ vững bước đi tiếp.
Nhưng trong năm tháng dài dặc, có một số người, vài chuyện khó thể quên. Những người, việc bị vùi sâu trong ký ức, nhưng phủi lớp bụi đi bất giác sẽ nhớ lại vài thứ.
Từ trăm ngàn vạn năm nay Lý Thất Dạ không biết khóc là cảm giác gì, nhưng nhgĩ đến vài người, vài chuyện, hoài niệm luôn làm lòng người nhói đau.
Lý Thất Dạ khẽ thở dài:
- Bao nhiêu năm qua ta vẫn sống.
Lòng Lý Thất Dạ rất buồn, nhưng có một số việc, một vài người hắn chỉ có thể chôn giấu trong lòng, mãi mãi. Có nhiều bí mật, nhiều người, nhiều chuyện Lý Thất Dạ bất đắc dĩ phong ấn, một mình canh giữ.
Trong khi Lý Thất Dạ nỗi lòng phức tạp thì thanh niên bưng chén cháo nóng bước vào.
- Tới đây tới đây!
Thanh niên rất nhiệt tình, gã đút cho Lý Thất Dạ ăn. Nếm một miếng Lý Thất Dạ liền biết trong cháo có bỏ thêm một số kim sang dược.
Lý Thất Dạ hỏi:
- Đây là cháo thuốc trị thương, ngươi là dược sư?
Thanh niên trả lời:
- Ha ha ha, ta chỉ là một dược sư nhỏ, bây giờ đang nhậm chức huyện sử Đăng Thạch huyện.
Lý Thất Dạ vừa húp cháo vừa tán gẫu với thanh niên, hắn tùy tiện dựng thân phận, hắn đã thói quen công việc này.
Thanh niên thổ lộ rất nhiều chuyện của mình.
Thanh niên tên Thạch Hạo, là huyện sử Đăng Thạch huyện, phụ trách trồng ngọc huyết trúc.
Huyện sử có tên gọi khác là dược đồ, nhưng Thạch Hạo xuất thân dược sư. Mặc dù Thạch Hạo chỉ là dược sư nho nhỏ nhưng thân phận cao hơn dược đồ nhiều.
Thạch Hạo xem như xuất thân từ danh môn vọng tộc, gia tộc là thế gia trong Cự Trúc quốc. Tiế rằng mấy đời trước gia tộc tuột dốc, đến đời phụ thân Thạch Hạo thì không còn tài sản gì. Phụ mẫu Thạch Hạo chỉ kinh doanh một tiệm thuốc.
Thạch Hạo mặc dù là Thạch Nhân tộc, như gã đã nói, trong máu chảy một phần tư huyết thống nhân tộc. Thạch Hạo nói tổ tiên của gã từng cưới một nữ tu sĩ nhân tộc, là một cường giả.
Từ đây có thể thấy tổ tiên Thạch Hạo từng vinh quang lừng lẫy. Thạch Dược giới là thiên hạ của Thạch Nhân tộc, yêu tộc, hiếm có nhân tộc. Nếu lấy được nữ tu sĩ nhân tộc, đặc biệt là cường giả thì chắc chắn đó là đại gia tộc.
Gia tộc của Thạch Hạo xuống dốc mấy đời, đến phụ thân gã thì không còn bóng dáng nữa, hoàn toàn suy đồi.
Thạch Hạo là con trai duy nhất trong gia tộc, cũng là truyền nhân duy nhất, gã rất muốn vực dậy gia tộc. Về tu luyện, thiên phú của Thạch Hạo rất Tổ giới. Về luyện dược, Thạch Hạo có chút tài năng, nên gã chọn con đường dược sư.
Thạch Hạo chọn đường này cũng không có gì lạ, bởi Thạch Dược giới là một giới chủ yếu luyện dược, có thể nói dược sư trong này nhiều nhất cửu giới.
Từ vạn cổ đến bây giờ trong cửu giới ra dược đế có hai phần ba đến từ Thạch Dược giới. Từ đây nhìn ra được con đường luyện dược trong Thạch Dược giới hưng thịnh cỡ nào.
Trong tiểu môn tiểu phái từng có câu nói: Trong mười dược sư thì hết sáu, bảy người xuất thân từ Thạch Dược giới.
Bởi vậy Thạch Dược giới luyện dược nổi tiếng cửu giới, từ vạn cổ đến bây giờ biết bao nhiêu tu sĩ nghe tiếng chạy đến xin thuốc.
Thạch Hạo chọn đường dược sư, nhưng muốn có thành tựu không dễ dàng.
Đầu tiên, luyện dược rất tốn tiền. Mỗi một lô dược dù là thể cao, thọ dược hay mệnh đan, kim tán đều cần nhiều dược liệu. Từ trăm loại đến hơn ngàn loại.
Nghề dược sư trừ tốn tiền ra còn cần danh sư chỉ điểm. Phương thuốc mệnh đan, thọ dược, thể cao thì trong thiên hạ ai không có, ai không biết? Chỉ có kim tán là mỗi nhà một thuốc bí truyền.