Nghe Khánh Dư nói, sắc mặt Tử Yên phu nhân sa sầm. Tử Yên phu nhân thông cảm Khánh Dư muốn khiêu chiến Lý Thất Dạ, dù gì gã từng được chỉ định giờ bỗng mất tư cách, chắc chắn lòng rất bất mãn.
Tử Yên phu nhân là hoàng chủ Cự Trúc quốc, hiền hoàng một thế hệ, nếu Khánh Dư chỉ khiêu chiến thì nàng thông cảm được. Nhưng bây giờ Khánh Dư không khiêu chiến mà đang muốn nhục nhã Lý Thất Dạ.
- Khánh Dư, không được càn rỡ!
Tử Yên phu nhân trầm giọng nói:
- Không được nhắc lại việc này, nếu không phạt nặng!
Tử Yên phu nhân là hoàng chủ một nước, là yêu hoàng một thế hệ, nàng không giận vẫn phát ra hoàng uy hùng hổ. Khi Tử Yên phu nhân tức giận thì uy không thể đỡ, trấn áp bát phương, cao cao tại thượng, khí thế cường đại đè ép người ngộp thở.
Khánh Dư biến sắc mặt, hoàng uy làm gã thụt lùi mấy bước. Mặc dù Khánh Dư là đệ nhất dược sư trẻ tuổi Cự Trúc quốc nhưng khó chịu nổi hoàng uy của Tử Yên phu nhân, bị nàng chấn nhiếp mặt không còn chút máu.
Tử Yên phu nhân không cố ý trấn áp Khánh Dư nhưng nàng nộ uy ngút trời đủ trấn gã.
Khánh Dư vừa giận vừa hận, gã không cam lòng rồi lại không biết làm sao. Lúc này Tử Yên phu nhân giận dữ, Khánh Dư không dám khiêu khích thần uy.
Lý Thất Dạ cười cười, lười quan tâm, cất bước đi tới. Người như Khánh Dư không lọt vào mắt Lý Thất Dạ, có Tử Yên phu nhân đuổi đi là được. Lý Thất Dạ lười ra tay với tiểu nhân vật như thế, trừ phi Khánh Dư không sợ chết tiếp tục nhảy nhót trước mắt hắn, vậy Lý Thất Dạ không ngại ra tay giải quyết gã.
Các dược sư trẻ tuổi không dám nói gì, hoàng uy không thể khiêu khích. Bọn họ không bằng cả Khánh Dư, nói gì đến khiêu khích hoàng uy của Tử Yên phu nhân?
Hoàng Phủ Hào rất thất vọng, gã đang muốn xem Lý Thất Dạ có năng lực gì, ai ngờ Khánh Dư bị Tử Yên phu nhân giải quyết.
Trong thạch nhân phường, Hoàng Phủ Hào thấy tận mắt Lý Thất Dạ hào khí ném vạn kim, thấy thái độ cực kỳ kiêu ngạo của hắn. Hoàng Phủ Hào muốn biết tiểu bối nhân tộc vô danh Lý Thất Dạ rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Hoàng Phủ Hào là đại công tử Hoàng Phủ thế gia, chưa từng sợ ai, nhưng gã muốn biết nhiều chuyện liên quan Lý Thất Dạ. Nếu Lý Thất Dạ không có chỗ dựa, vậy hắn là thịt mỡ trong mắt Hoàng Phủ Hào.
Lý Thất Dạ đi đến một khối dược điền, nhìn linh dược trồng tại đây, kinh ngạc nói:
- Hung tinh hoa.
Trong dược điền chỉ trồng một gốc hoa to, tiên hoa rất lớn, chỉ có một bông. Đóa hoa to cỡ mặt bàn, trông như một ngôi sao, cánh hoa lấp lánh ánh sao.
Đóa hoa khổng lồ, các cánh hoa xếp lớp tầng tầng, không thấy nhụy hoa. Chính giữa các lớp cánh hoa là một màu đen như cái lỗ đen.
Đóa hoa trông rất sặc sỡ, xinh đẹp động lòng người, nhưng đừng bao giờ bị vẻ ngoài của tiên hoa này lừa gạt.
Tên hoa là hung tinh hoa, nó có cái tên đó trừ trông như ngôi sao rực rỡ trong trời đêm ra quan trọng nhất nằm ở chữ hung.
Đóa hung tinh hoa đúng là hung vật, nó không chỉ hấp thu chất dinh dưỡng dưới đất, còn nhờ săn bắt con mồi để sống.
Hung tinh hoa là một loài hoa dữ, nó săn bắt hết sinh linh ở gần mình, không chỉ chim bay cá nhảy, còn bao gồm linh dược đan thảo ngon lành khác.
Vì vậy nơi hung tinh hoa sinh trưởng thì linh dược đan thảo khác khó sống, thọ linh càng lớn thì hung tinh hoa càng mạnh. Khi hung tinh hoa cường đại đến trình độ nhất định thậm chí có thể phi thiên độn địa.
Hung tinh hoa là một loài hoa dữ, nhưng nó cũng là linh dược cực kỳ quý giá, hiếm thấy, bán giá trên trời.
Thấy Lý Thất Dạ có hứng thú với hung tinh hoa, Tử Yên phu nhân giải thích:
- Đây là mấy năm trước chúng ta mua trong chỗ đấu giá. Lúc mua nó tuy còn là cây non nhưng cực kỳ hung dữ.
Lý Thất Dạ chỉ liếc mắt sơ, hắn nhìn hung tinh hoa, gật gù cười nói:
- Sinh trưởng không tệ, dược sư các người có trình độ.
Người khác nghe Lý Thất Dạ nói cảm thấy rất kiêu căng, không ai bì nổi. Hoàng đình Cự Trúc quốc có nhiều dược sư, bây giờ Lý Thất Dạ nói như thể bọn họ không ra gì.
Lý Thất Dạ không cảm thấy gì, nàng tận mắt nhìn đan thuật của Lý Thất Dạ nên biết hắn có tư cách nói.
Các dược sư khác, nhất là dược sư Cự Trúc quốc trong lòng rất bất mãn, nhất là Khánh Dư, gã hừ mạnh.
Tử Yên phu nhân cười nói:
- Công tử khích lệ rồi, đây chỉ là tiểu thuật không đáng lọt vào mắt xanh của công tử. Hơn nữa đây không chỉ là công lao của hoàng đinh. Muốn gieo trồng hung tinh hoa thật khó khăn, trồng nó rồi liền công kích săn bắt linh dược đan thảo khác, không yên ổn được.
- May mắn sau này lão dược sư và Khánh Dư nghiên cứu một phen điều chế ra nước phù sa chuyên môn tưới hung tinh hoa, thế mới khiến nó yên ổn. Có nước phù sa giúp hung tinh hoa tươi tốt hơn.
Khánh Dư hành động làm Tử Yên phu nhân khó chịu nhưng nàng là hiền quân, không mai một nhân tài, khẳng định công lao của Khánh Dư.
Nghe Tử Yên phu nhân khích lệ, Khánh Dư lộ vẻ đắc ý. Đây xem như một trong các thành tựu xuất sắc nhất của Khánh Dư, đối với dược sư thì điều phối nước phù sa đặc biệt cần xem công lực. Mặc dù nước phù sa không phải một mình Khánh Dư điều chế nhưng gã chiếm công lao rất lớn.
Lý Thất Dạ nhìn hung tinh hoa, lắc đầu, nói:
- Cái này trị phần ngọn không trị tận gốc, chỉ là biểu hiện giả dối. Nước phù sa riêng của ngươi chỉ giữ được chừng hai, ba năm, khi dó hung tinh hoa sẽ càng dữh ơn.
Nghe Lý Thất Dạ nói, tim Tử Yên phu nhân rớt cái bịch, vội hỏi:
- Công tử có cách nào cứu không?
Tử Yên phu nhân không rõ huyền diệu trong đó nhưng nàng cực kỳ tin tưởng tạo nghệ dược đạo của Lý Thất Dạ.
Khánh Dư đang đắc ý nghe Lý Thất Dạ chê thì biến sắc mặt, hắn nói thế là hạ thấp phối phương bí truyền của gã, là khiêu khích gã.
- Hừ! Ngông cuồng!
Khánh Dư lạnh lùng nói:
- Mọi người đều thấy hung tinh hoa khóe mạnh, ngươi đừng nói bậy bạ lung tung, yêu ngôn hoặc chúng!
Phối phương bí tuyền này là một trong các thành tựu Khánh Dư kiêu ngạo nhất, bây giờ bị Lý Thất Dạ hạ thấp làm gã vô cùng tức giận. Khánh Dư đã xem Lý Thất Dạ là kẻ địch, giờ gã càng hùng hổ hơn.
Lý Thất Dạ lười quan tâm tiểu nhân vật như Khánh Dư, nhưng thấy gã lại nhảy ra trước mắt mình thì hắn không ngại dạy cho bài học.
Lý Thất Dạ lười nhìn Khánh Dư, lạnh nhạt nói:
- Trong phối phương này chẳng qua thêm tị trần thánh thủy, những thành phần khác không đáng nhắc tới. Hung tinh hoa yên ổn là vì có tị trần thánh thủy.
Lý Thất Dạ nói toạc ra huyền cơ phối phương riêng biệ của mình làm Khánh Dư lẩm bẩm, nhưng gã nhanh chóng lấy lại tinh thần. Khánh Dư cho rằng Lý Thất Dạ tình cờ gặp may, nói mò mà trúng.