Nghe nói như vậy, nội tâm Tô Ung Hoàng chấn động, Tiên Đế chính là tồn tại vô cùng cường đại, trong thời đại Tiên Đế, Tiên Đế là vô địch.
Lý Thất Dạ nói ra:
– Nếu như Tiên Đế cường công, không tiếc bất cứ giá nào, vẫn có thể công phá được, nhưng mà cái giá lớn tới mức không thể tưởng tượng nổi.
– Cuối cùng đây là nơi thế nào? Chẳng lẽ tiên dược có uy năng lớn như thế? Chẳng lẽ có thứ gì đó thủ hộ nó sao?
Tô Ung Hoàng giật mình nói.
– Không thể phủ nhận, đến cấp bậc tiên dược như Luân Hồi Cửu Diệp Thảo này, có thể thủ hộ nó là thiên đại tạo hóa.
Lý Thất Dạ nhìn qua sơn cốc trước mặt, nói ra:
– Nhưng mà nơi đây không giống, Luân Hồi Cửu Diệp Thảo cũng không giống. Nơi này từ đại thế tới mức nào đó, nó trừ một phần nhỏ là có người làm thành, phần rất lớn là nó may mắn được sinh trưởng ở nơi đây, đại thế ở đây có thể nói là hồn nhiên thiên thành (do trời tạo thành).
– Ý của ngươi nói, Luân Hồi Cửu Diệp Thảo là vật có chủ, hoặc là đã từng là vật có chủ?
Trong nội tâm Tô Ung Hoàng chấn động, nàng nghe ra một ít thứ gì đó rong lời của Lý Thất Dạ.
Tô Ung Hoàng vừa hỏi như vậy, Lý Thất Dạ nhìn nàng một cái, cười nói:
– Ngươi thật dụng tâm, có thể học hỏi đồ đệ.
– Ngươi ít nói móc đi.
Bị Lý Thất Dạ trêu chọc như thế, Tô Ung Hoàng tức giận nghiến răng, trừng hắn một cái, nói ra:
– Ngươi nên ngoan ngoãn gọi ta một tiếng sư phụ.
Nói câu này Tô Ung Hoàng cũng có phần không nắm chắc, bởi vì nàng sư phụ mà chẳng giống sư phụ, mà Lý Thất Dạ đồ đệ cũng không giống đồ đệ. Nàng làm sư phụ mà chẳng có thứ gì dạy hắn, ngược lại rất nhiều thứ đều là Lý Thất Dạ dạy nàng, bọn họ thật sự là đảo ngược sư đồ.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Ngươi nói có phần đúng, từ ý nào đó mà nói thì Luân Hồi Cửu Diệp Thảo có thể gọi là vật có chủ, nhưng mà trong mắt của ta nó là vật vô chủ.
– Chủ nhân Luân Hồi Cửu Diệp Thảo là tồn tại thế nào?
Chuyện này đã làm Tô Ung Hoàng sinh lòng hiếu kỳ, tại địa phương như vậy, Luân Hồi Cửu Diệp Thảo sinh trưởng ra, mà đại thế trấn thủ Luân Hồi Cửu Diệp Thảo ngay cả Tiên Đế cũng khó làm gì được, như vậy người làm chủ Luân Hồi Cửu Diệp Thảo là cường đại cỡ nào, đáng sợ ra sao?
– Người chết ——
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Ngươi nghĩ một chút, là người nào mới cần Luân Hồi Cửu Diệp Thảo? Đương nhiên, đối với người chết mà nói, Luân Hồi Cửu Diệp Thảo cũng chỉ là hậu bị mà thôi, không đến mức bản thân không được, không thể không dùng thứ này, người có thể đi tới bước này sẽ không đánh cược tỷ lệ một phần năm.
– Nếu nó là vật có chủ, ngươi đi lấy nó, không sợ…
Tô Ung Hoàng lo lắng nói ra.
Nàng lo lắng cũng không phải không có lý, bất luận từ mặt nào mà nói, chủ nhân của thứ như Luân Hồi Cửu Diệp Thảo chắc chắn là tồn tại cực kỳ khủng bố.
– Vật có chủ thì như thế nào?
Lý Thất Dạ chen ngang lời Tô Ung Hoàng, lập tức cười nói.
– Chỉ cần ta cần cái gì, cách nói có chủ và không có chủ là như nhau, cho dù là vật có chủ cũng sẽ biến thành vật vô chủ!
Tô Ung Hoàng im lặng, lời bá đạo như vậy có thể nói tùy ý như thế, đây quả thực là không nói đạo lý, nhưng mà nàng cũng chưa từng cảm thấy Lý Thất Dạ nói đạo lý bao giờ, hắn cho tới nay vẫn dùng nắm đấm nói chuyện.
Trong lúc Lý Thất Dạ và Tô Ung Hoàng nói chuyện đã đi tới Luân Hồi cốc, ở lối vào có rất nhiều cường giả đứng ở đây, có đủ các loại tu sĩ.
Có tu sĩ huyết khí phóng ra ngoài, không chút do dự biểu hiện thực lực của mình, biểu thị công khai mình cường đại cỡ nào, cũng có không ít người thu liễm khí tức, che dấu thân phận chan thật bản thân, một ít người cường đại thì giấu mặt trong bóng tối.
Cũng chính bởi vì như thế, ở lối vào Luân Hồi cốc này không ai biết rõ kẻ nào cường đại nhất, thậm chí có người nói, đã có tồn tại hoành kích Tiên Đế đã tới đây, nhưng mà không trực tiếp xuất hiện mà thôi.
– Hung nhân đến.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ và Tô Ung Hoàng đã đến, rất nhiều người ở lối vào Luân Hồi cốc đều tránh đường cho hai người, không người nào dám đi ngăn cản bọn họ.
Nhưng mà nhìn thấy Lý Thất Dạ chỉ đi cùng Tô Ung Hoàng thì rất nhiều người âm thầm buông lỏng một hơi, đệ nhất hung nhân đã rất khủng bố, thực lực của hắn mạnh tới mức làm rất nhiều cường giả sợ hãi, nếu như Trích Nguyệt tiên tử và Chân Vũ Thần Nữ ủng hộ hắn cũng tới, chỉ sợ không ai có thể lấy trường sinh tiên dược.
Trẻ tuổi còn tốt một chút, đối với người sắp chết, bọn họ nguyện ý phải chiếm được thứ này, cho dù bọn họ sợ đối mặt với tồn tại như Lý Thất Dạ hoặc là Mộng Trấn Thiên, bọn họ sẽ nghĩ cách đánh cược một lần, dù sao, đối với người sắp chết mà nói, không gì quý hơn cơ hội sống tiếp.
Đối với chuyện này, có một ít người yên tâm đánh bạc, bất kể là Lý Thất Dạ hay là Mộng Trấn Thiên, bọn họ đều buông tay đánh cược chiếm trường sinh tiên dược.
Trong tình huống như vậy, Trích Nguyệt tiên tử không có tới, Chân Vũ Thần Nữ cũng không có đến, một ít kẻ thở ra, thời điểm đoạt trường sinh tiên dược với Lý Thất Dạ thì bọn họ có cơ hội, nếu là Trích Nguyệt tiên tử, Chân Vũ Thần Nữ đều đến, bọn họ không có chút cơ hội nào cả.
– Hắn còn trẻ như vậy, muốn trường sinh tiên dược làm gì?. Ngôn Tình Ngược
Thấy Lý Thất Dạ và Tô Ung Hoàng đã đến, có người nhịn không được nói thầm một tiếng, trong nội tâm bất mãn.
Đương nhiên, bất mãn đa số là đám lão già sắp chết, dù sao Lý Thất Dạ còn trẻ như vậy, đang ở tuổi huyết khí phương cương, chạy ra tranh đoạt trường sinh tiên dược làm bọn họ cảm thấy khó chịu.
– Tuy hắn không dùng trường sinh tiên dược, nhưng mà những người khác cần dùng đến nha, nếu như ngươi dùng dùng một cây trường sinh tiên dược, tuyệt đối có thể mời được tồn tại hoành kích Tiên Đế! Lại nói có tu sĩ nào dám nói có ngày mình không chét già sao?
Cũng có lão đầu tử cười cười, sẽ không để ý Lý Thất Dạ còn trẻ như vậy còn đến đoạt trường sinh tiên dược.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ít người nhìn qua Lý Thất Dạ, còn chưa bắt đầu đoạt trường sinh tiên dược, cũng đã có một ít người xem hắn là địch nhân.
Lý Thất Dạ và Tô Ung Hoàng đứng ở lối vào, trước mặt là Luân Hồi cốc.
Luân Hồi cốc thập phần thanh tú, chỉ thấy nơi này non xanh nước biêc, cỏ mọc dây leo, hơn nữa cả Luân Hồi cốc tràn ngập linh khí.
Nơi như thế này, bất cứ ai nhìn thế nào cũng là nơi tu tâm dưỡng tính rất tốt, đối với rất nhiều tu sĩ mà nói, chỉ sợ bọn họ nguyện ý tu luyện ở nơi đây.
Trong Luân Hồi cốc này có nhiều lõm nươc, có dòng suối giao thoa, rất nhiều dòng suối nhỏ tạo thành mạch nước, hơn nữa những con suối nhỏ này không hòa vào nhau, chúng chỉ lẳng lặn làm chuyện của mình.
Trong sơn cốc như thế này, trong sơn cốc có một gốc cây già, gốc cây già này rất nhiều cành rắc rối khó gỡ, thập phần già nua, tuy gốc cây già không phải rất cao lớn nhưng mà lại sinh trưởng thập phần tươi tốt, lá cây xanh tươi, từ vỏ cây già có thể thấy được nó cực kỳ lâu năm.