“Cậu thừa nhận đi, tưởng tôi mù à? Thừa nhận cũng k5hông thiếu miếng thịt nào đâu.
Mà nói chứ, cậu mà tán đổ cô nhóc đó thì chắc chắn sẽ hạnh phúc!”
Phó Thiếu Lê bị gặng hỏi đến mứ6c thấy phiền.
Trước mắt anh còn đang có một đống chuyện phải lo, ông chú này già đầu rồi mà còn thích lo chuyện bao đầu, đúng là khiến n7gười ta bó tay.
“Chú La, cho dù hiện giờ cháu có suy nghĩ đó thì Hàn Dao vẫn còn nhỏ, chưa đứng vững trong quân đội.
Cháu muốn c4ô ấy đi xa hơn, vậy nên bây giờ chưa phải lúc.”
La Hiển Thanh cười: “Thấy chưa, cậu vẫn nói ra đấy thôi.
Tôi nói cho cậu biết, c8ó câu ‘tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương’, mặc dù cô nhóc đó còn trẻ, nhưng không thiếu người theo đuổi, tôi vừa trông thấy một cậu xong.
Bây giờ cậu ra tay trước, cẩn thận đến lúc không kịp thì chẳng có chỗ mà khóc đâu.”
Vừa rồi ông ấy đã thấy hết mọi hành động của Đường Duy Hy, mặc dù Hàn Dao né tránh anh ta, nhưng ngày nào hai người cũng gặp nhau, thời gian lâu rồi có gì đó với nhau thì sao!
La Hiển Thanh rất lo lắng về chuyện ấy.
Tuy rằng thằng nhóc thối này đốt nhà bếp của ông ấy mấy lần, nhưng ông ấy vẫn cảm thấy chỉ có thằng nhóc ưu tú này mới xứng với Hàn Dao.
Ở đầu bên kia điện thoại, Phó Thiếu Lê im lặng một lát rồi cười nói: “Chú La, chú cứ yên tâm, cháu biết mà, chỉ mong là bình thường chú thay cháu quan tâm tới cô ấy.
Có lẽ trong nửa năm tới, cháu sẽ không thể tới được, đến lúc đó vẫn phải làm phiền chú.”
La Hiển Thanh thở dài một hơi, ra là thế.
“Đương nhiên là tôi sẽ quan tâm cô nhóc ấy rồi, cậu lo chuyện của cậu đi, tôi tắt đây.”
Dứt lời, La Hiển Thanh tắt máy.
Trên máy bay trực thăng, Phó Thiếu Lê cầm bản tài liệu trên tay, lần đầu tiên mất tập trung khi đối mặt với nhiệm vụ quan trọng.
Hiện giờ bọn họ còn cách căn cứ khoảng mười phút, Phó Thiếu Lê đặt tài liệu xuống chỗ ngồi bên cạnh.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng vừa đẹp, mặt biển gợn sóng lấp lánh.
Nếu đúng như những gì La Hiển Thanh nói, Phó Thiếu Lê chỉ có thể nói là hai người họ không có duyên phận.
Anh thừa nhận là mình rung động trước cô gái kiên cường từng trải qua một quá khứ đau khổ ấy.
Suốt hai mươi sáu năm trong quá khứ, bên cạnh anh chưa từng xuất hiện một cô gái nào có thể khiến anh chú ý tới, nhưng ngay từ lần đầu gặp mặt, anh đã chú ý tới cô, không hiểu sao lại muốn tiếp cận cô, muốn thấy một biểu cảm khác ngoài sự lạnh nhạt hiện lên trên mặt cô.
Lần thứ hai gặp nhau, anh bế cô tới phòng y tế, trong lòng không kiềm chế được nỗi hốt hoảng.
Trọng lượng trên tay rất nhẹ, thậm chí anh còn cảm nhận được xương trên người cô, cấn đau tay anh.
Thấy cô nằm im trên giường bệnh, anh nảy sinh suy nghĩ làm cô ở lại bên cạnh mình, muốn hiểu về cô nhiều hơn.
Sau khi nghe cô kể về câu chuyện của mình, anh lại muốn
giúp cô, muốn cô trở nên tốt hơn trên con đường này, Tay anh đặt lên bờ môi, dường như trên môi vẫn còn vương vấn mùi hương của cô, cảm giác mềm mại vô cùng rõ rệt.
Mặc dù mới gặp nhau lần thứ hai anh đã hôn cô, không
được hay cho lắm nhưng anh không
hối hận.
Anh biết, Hàn Dao không nhạy bén trong chuyện tình cảm, không biết cô có để ý chuyện này không nữa,
có lẽ sẽ phải rất lâu sau mới hiểu ý anh.
Mặc dù La Hiển Thanh nói rất
nghiêm trọng, nhưng Phó Thiếu Lê
không cho rằng chuyện này nghiêm
trọng đến thế.
Với tính cách của Hàn
Dao, phương diện tình cảm không
phải là điều mà cô quan tâm nhất lúc
này, toàn bộ suy nghĩ của cô đều đổ
dồn vào việc huấn luyện..