Thấy Hàn Dao nằm trên giường không động đậy gì, cô ấy tưởng c5ô bị làm sao, bèn đi tới bên cạnh, nhoài người lên giường nhìn cô.
“Cánh tay đau lắm à? Trông cô uể oải quá.” Mãi mà Hàn Dao không có phản ứng gì.
Trương Lan Tiếu đang định vươn tay ra sờ trán cô thì cô bỗng động đậy, nhìn thẳng v7ào Trương Lan Tiếu.
“Tôi không sao, cánh tay cũng không có vấn đề gì cả.
Cô mau chóng đi tắm rồi ngủ sớm đi, tôi ch4ỉ hơi mệt thôi.”
Dứt lời, Hàn Dao quay đầu sang bên kia.
Cánh tay sưng đau, cô không thể trở mình được, cho nên chỉ8 có thể quay đầu đi, không nhìn Trương Lan Tiếu nữa.
“Được rồi, vậy tôi đi tắm trước đây, cô ngủ đi cho khỏe.”
Trương Lan Tiếu nhìn cô một cái rồi lấy quần áo đi tắm.
Hàn Dao vẫn giữ nguyên tư thế ấy, rất lâu sau mới nhắm đôi mắt cay xè lại.
Cô cảm thấy nhất định là vì ban ngày mình huấn luyện chưa đủ nên bây giờ mới có sức mà nghĩ những chuyện khác, hình ảnh của bà ngoại cứ hiện lên trước mắt cô, không hề có dấu hiệu biến mất.
Cô bực bội giơ tay vuốt tóc, xoay người xuống giường.
Hàn Dao cảm thấy mình sắp điên mất rồi.
Cô đi thật nhanh tới trước cái tủ của mình, lấy chiếc đồng hồ bỏ túi trong cái hộc nhỏ ra.
Trương Lan Tiếu bưng chậu về, thấy Hàn Dao đang đứng ngẩn ngơ ngoài ban công.
Cô ấy đặt chậu xuống, đi tới cạnh Hàn Dao, nhìn theo tầm mắt cô, ngắm vầng trăng vẫn chưa tròn hẳn trên trời: “Nhớ nhà à?”
Giọng nói ôn hòa của Trương Lan Tiếu lọt vào tai Hàn Dao, kéo tâm trí cô trở về.
“Trước kia đi học, khoảng thời gian cô xa nhà lâu nhất là bao lâu?”
Có vẻ như câu hỏi của cô khiến Trương Lan Tiếu hơi sửng sốt.
Cô ấy nhìn mặt trăng một hồi lâu rồi mới chậm rãi mở miệng.
“Nửa năm.
Lúc ấy tôi học trường thể dục thể thao, suốt một học kỳ không về nhà, đến tận cuối kỳ mới về, nhưng cũng không được gặp bố mẹ tôi nhiều, chẳng qua vẫn có thời gian gặp, bởi vì tôi đi tìm họ.”
Vừa nói, Trương Lan Tiếu vừa quay đầu, nhìn cô gái đang suy nghĩ điều gì đó ở bên cạnh.
“Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này? Cô nhớ nhà à?”
Trương Lan Tiếu dời mắt, nhìn xuống phía dưới, dừng lại trên chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay cô, loáng thoáng trông thấy một bức ảnh nhỏ.
Cô ấy lập tức nhìn sang nơi khác, lẳng lặng đứng cạnh, chờ Hàn Dao trả lời.
“Tiếu Tiếu, cô biết không, từ lúc có ký ức về mọi chuyện, tôi chưa từng gặp bố mẹ ruột của mình, thậm chí còn không biết bọn họ trông như thế nào.
Trong sự tưởng tượng của tôi, bố có một bờ vai rộng lớn, mẹ có đôi cánh tay ấm áp, nhưng tất cả đều chưa từng thực sự xuất hiện trước mặt tôi.
Trong trí nhớ của tôi chỉ có một bàn tay sần sùi chai sạn, bà lão hiền lành ấy là bà ngoại tôi.”
“Bà ngoại?”
Trương Lan Tiếu hiểu ý của Hàn
Dao, không có bố mẹ thì lấy đâu ra
bà ngoại.
Hàn Dạo gật đầu, tầm mắt
dừng lại trên bức ảnh.
“Từ năm mười hai tuổi, tôi ở cùng
mẹ nuôi.
Trong bảy năm ấy, bà luôn
bên cạnh tôi.”
Hàn Dao im lặng một lát rồi mới nói
tiếp.
“Mẹ nuôi qua đời, không ai muốn
nhận nuôi một gánh nặng như tôi, bà
ngoại đã đưa tôi đi.
Bà là người duy
nhất mà tôi có thể nương tựa trên
cõi đời này, cũng là người duy nhất
trao tặng sự ấm áp cho tôi.”.