“Được!”
“Ok!5”
Tám người đồng thời cúi đầu.
“Một! Hai! Ba! Nhấc!”
Khúc gỗ được nâng lên.
“Ba!”
Hàn Dao nhíu 6mày, tay càng thêm dùng sức.
Chúc Quân Dương cũng cảm nhận được, cô ấy nhìn Hàn Dao, cũng cố gắng tăng thêm sức lực.
“Ba! Dùng 7sức!”
Khúc gỗ được khiêng lên vai, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm nhận được sức nặng của khúc gỗ.
“Tôi hi 4vọng chúng ta có thể hợp sức làm chuyện này, chứ không phải chỉ nói miệng mà thôi.
Khiêng khúc gỗ này cần sự hợp tác, đoàn kết của một 8tập thể, còn một đoạn đường nữa mới tới bờ biển, không còn nhiều thời gian, mong là mọi người đều biết suy nghĩ cho cả nhóm.”
Tám người khiêng khúc gỗ, nhưng có mấy người thực sự dùng sức thì cô cũng đoán được phần nào, chỉ không vạch trần mà thôi.
Hiện giờ cô chưa muốn trở mặt với bọn họ, vậy nên chỉ nói một lần, không nói thêm gì nữa.
Tám người bỗng chốc im lặng, sắc mặt đều không mấy dễ nhìn.
Sau vài giây im ắng, có người lên tiếng: “Vì tập thể, tôi tin rằng mọi người đều sẽ cố gắng! Chúng ta cùng nhau nỗ lực!”
Giọng của Trương Lan Tiếu vọng tới từ đằng trước, đánh tan bầu không khí gượng gạo ở đằng sau.
“Tôi đứng cuối cùng, để tô hô khẩu lệnh.
Mọi người đi theo khẩu lệnh của tôi, như thế sẽ tiết kiệm khá nhiều thời gian.”
Sau khi xoa dịu sự lúng túng, là tổ phó, Hàn Dao vẫn lên tiếng.
Dù sao một tập thể vẫn cần có ý thức đoàn đội, vậy nên ở đây, tổ phó cũng cần có khả năng lãnh đạo.
Nói ra câu vừa rồi, Hàn Dao cũng không sợ có người thù mình.
Vì tập thể, ân oán cá nhân tất nhiên là phải tạm gác sang một bên.
Cô không nói nhiều nữa, khiêng gỗ đứng im tại chỗ cũng nặng lắm chứ.
Hàn Dao nhanh chóng hô khẩu lệnh.
Trong số các lính nữ, bọn họ không phải nhóm đầu tiên khiêng gỗ chạy đi, nhưng là nhóm có trật tự nhất.
Chẳng mấy chốc, đám lính nữ còn đang nghĩ cách khiêng gỗ lên bị bỏ lại phía sau, còn các lính nam thì đã chạy hơn một nửa rồi, đa số đều đi trước bọn họ.
Hàn Dao không định vượt qua các lính nam, dù sao chuyện này cũng không thực tế.
Thứ nhất, thể lực của lính nữ không bằng lính nam, thứ hai, sức lực của lính nữ cũng không lớn như lính nam, vậy nên thực tế chút vẫn tốt hơn.
Trên bờ cát, tất cả các giáo quan đều có mặt, phòng ngủ đầu tiên tới nơi đương nhiên là những người trong phòng của Đường Duy Hy.
Sa Long đứng đó nhìn, thấy hạt giống mà mình coi trọng tới đầu tiên, anh ấy không nén được nụ cười trên khóe môi, giơ còi lên thổi một tiếng.
“Chạy vào trong biển, đặt khúc gỗ xuống nước, các cậu đứng sau khúc gỗ!”
Giọng Sa Long rất vang.
Chẳng mấy
chốc, đám lính nam đã đứng đầu
trên biển, nhưng nhìn một vòng
cũng không thấy một lính nữ nào.
Lúc Hàn Dạo dẫn người cùng phòng
tới, gần một nửa lính nam đã đứng
dưới biển.
Thấy có lính nữ tới, cuối
cùng Giang Hàn cũng thở phào một
hơi.
Thấy vậy, Hà Tiêu Linh vỗ vai
cô ấy, cũng không quá mất mặt là
may rồi.
“Lính nữ làm theo các lính nam, bọn
họ làm thế nào thì các cô làm thế
đó!"
Hà Tiêu Linh vẫn cầm chiếc loa
mượn từ nhà bếp tới, chứ nếu chỉ
hét bằng miệng không thì cô ấy lấy
đầu ra cái sức lực ấy..