Với tâm tính của cô nhóc n5ày, nhất định cô sẽ muốn vào đội lục chiến hải quân, làm gì có thời gian yêu đương.
Thực ra nỗi lo La Hiển Thanh6 là hơi thừa, nhưng thấy ông ấy quan tâm mình, Phó Thiếu Lê vẫn cảm thấy vui vẻ.
Dù sao, anh từng đốt cháy phòng7 bếp của ông ấy, được ông ấy ủng hộ cũng chẳng dễ dàng gì.
***
Hàn Dao đang ăn cơm thì La Hiển Thanh gọ4i cô đi.
Cô buông đũa xuống, đi ra sau nhà ăn.
La Hiển Thanh đứng trong sân, xách một cái túi giấy, thấy cô tới gần mới 8đưa nó cho cô.
“Cậu ta nhờ người mang quần áo của cháu tới.
Cháu cầm lấy, đừng quên mang về.”
Hàn Dao nhận lấy, nhưng không mở túi ra xem.
Cô cười với La Hiển Thanh.
“Cảm ơn bếp trưởng La, làm phiền chú phải giữ cho cháu rồi.”
“Không có gì, cháu mau đi ăn cơm tiếp đi, chú sợ cháu ăn xong là đi luôn, không đưa được cho cháu, vậy nên mới gọi cháu tới vào giờ này.”
Hàn Dao gật đầu với La Hiển Thanh.
“Bếp trưởng, cháu đi trước đây.”
Hàn Dao rảo bước đi ra nhà ăn.
La Hiển Thanh nhìn theo bóng lưng cô, không khỏi gật gù cái đầu, ông ấy vẫn cảm thấy Hàn Dao và Phó Thiếu Lê rất đẹp đôi.
Hàn Dao đặt túi lên một cái ghế trống, sau đó ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
Nhìn thấy túi giấy, Chúc Quân Dương nuốt miếng cơm trong miệng, tranh thủ hỏi: “Đại Dao, trong túi có gì thế?”
“Quần áo.”
“Bếp trưởng cho cô quần áo á?”
Hàn Dao liếc nhìn cô ấy, rõ ràng là hôm qua cô ấy cũng thấy cô về lấy quần áo rồi mà.
Cô không đáp lại, chỉ chăm chú ăn thức ăn trước mặt.
Chúc Quân Dương chẳng hiểu cái nhìn ấy của cô là có ý gì.
Hàn Dao không để ý tới cô ấy, những người khác cũng vậy, chỉ có Triệu Thù Nhiên là liếc nhìn túi giấy, im lặng không nói gì.
Sau khi giải quyết xong vấn đề cơm trưa xong, cả đám thong thả trở về ký túc xá của mình.
Chúc Quân Dương sốt sắng muốn Đại Lan xoa bóp cho mình, lập tức cởϊ áσ huấn luyện ra.
“Cởi cả áo thun ra đi.”
“Ok, được.”
Chúc Quân Dương hơi sửng sốt, giơ tay lên định cởϊ áσ luôn, ai ngờ lại tác động vào cánh tay, khiến cô ấy đau xuýt xoa.
“Ôi má ơi!”
Đại Lan nhìn cô ấy cười hả hê, Trương Lan Tiếu đứng bên cạnh cũng cười.
“Cô từ từ thôi, để tôi giúp cô.”
Chúc Quân Dương đau đến mức mặt mũi méo xẹo, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu với Trương Lan Tiếu.
“Cô nhẹ thôi, thật sự rất đau!”
Đại Lan xoay người đi tới chỗ tủ của mình tìm thuốc nước, Trương Lan Tiếu thì cẩn thận cởϊ áσ ra cho Chúc Quân Dương.
Hàn Dao đang đứng cạnh tủ, định cất quần áo vào tủ.
Thấy Đại Lan cứ cười với mình, cô quay đầu nhìn về phía Chúc Quân Dương, sau đó chụm đầu lại chỗ Đại Lan.
“Cách xoa bóp của cô có đau không?” “Cô muốn đau hay không đau?”
Đại Lan cười gian, hai mắt Hàn Dao sáng rực lên.
“Cô hiểu mà.”
Cô liếc mắt ra dấu với Đại Lan.
Nghe thấy cô nói vậy, Đại Lan giơ
tay che miệng.
Hai người đồng thời
nhìn Chúc Quân Dương mấy giây,
tiếp đó không hẹn mà cùng quay đầu
lại.
Hàn Dạo giơ nắm tay lên với
Đại Lan.
“Cố lên!”
Đại Lan cũng nắm tay cụng vào tay
cô.
“Cố lên!”.