“Đúng là một hạt giống tốt thật, nhưng hạt giống này có một nhược điểm rất lớ5n, ảnh hưởng trực tiếp tới việc vào đội lục chiến hải quân.”
Sa Long nhìn theo hướng Hàn Dao chạy, ngẫm nghĩ rồi chợt tỏ ra khó tin, rất 6lâu sau mới nói ra một câu:
“Chắc không phải là có vấn đề với nước đấy chứ?”
Sa Long thật sự không thể tin được rằng hạt giống có7 tiềm lực như thế lại có nhược điểm như vậy, bèn nhìn sang Giang Hàn, muốn biết câu trả lời từ cô.
Giang Hàn không nhúc nhích gì, Hà Tiêu Linh gậ4t đầu.
“Hôm qua, trong lần đầu tiên xuống biển, cô nàng tự làm mình đuối nước!”
Nghe vậy, Sa Long không khỏi tặc lưỡi, thật sự cả8m thấy đáng tiếc.
“Tiếc thật đấy!”
Đúng thế, tiếc thật, ai mà không cảm thấy thế cơ chứ.
***
Lúc này, người mà các giáo quan nhắc tới đã chạy tới chân núi, vừa quay đầu lại thì thấy Đường Duy Hy đứng bên cạnh.
Thực ra trên đường đi, Hàn Dao đã cảm nhận được rằng anh ta vẫn luôn đi cạnh mình, bây giờ dừng lại, cô bèn quay đầu cười chào hỏi anh ta.
Đường Duy Hy nhìn Hàn Dao quay lại cười với mình, hoàn toàn không có sự lúng túng lúc ở trong phòng y tế ngày hôm qua.
“Cô khỏe lại rồi chứ?”
Hàn Dao biết anh ta đang nói tới chuyện trong phòng y tế ngày hôm qua, gật đầu nói: “Khỏi lâu rồi, bây giờ tôi thấy mình rất khỏe.”
Hàn Dao biết anh ta lo lắng cho mình, sợ anh ta hỏi nhiều hơn, đúng lúc Chúc Quân Dương tới kéo cô đi, cô cũng để mặc cô ấy kéo.
Đường Duy Hy nhìn theo bóng lưng cô, lẳng lặng không nói gì.
Hàn Dao bị Chúc Quân Dương kéo tới chỗ mọi người trong phòng ngủ.
Có tám người thì bảy người đã tới nơi rồi, Hàn Dao nhìn quanh, không thấy bóng Triệu Thù Nhiên đâu.
“Mọi người chờ ở đây trước, tôi đi tìm Triệu Thù Nhiên, lát nữa chúng ta tập hợp.”
Có mười phút, hiện giờ đã qua ba phút rồi.
Hàn Dao xoay người đi tìm, cuối cùng tìm thấy Triệu Thù Nhiên ở phía xa, vẫn chưa chạy tới nơi.
Hàn Dao chạy tới, không nói năng gì, kéo tay cô ta chạy đi.
Thể lực của Triệu Thù Nhiên không tốt, chỉ có thể để mặc cô kéo đi.
Khi bóc lớp giấy bọc bên ngoài ra, cả đám đều ngây ra như phỗng.
Lúc Hàn Dao kéo Triệu Thù Nhiên đi tới nơi, người nhanh tay nhanh chân đã bắt đầu tổ chức khiêng khúc gỗ, người nào chậm chạp thì vẫn ngơ ngác, than thở nhìn khúc gỗ thô to kia, bao gồm cả người trong phòng ngủ của cô.
Hàn Dao buông tay Triệu Thù Nhiên ra, hô lên với người cùng phòng.
“Đừng thộn mặt ra đó, thời gian có hạn, mau khiêng một khúc gỗ đi!”
Hàn Dao nói rất lớn tiếng, không chỉ nhắc nhở người cùng phòng với mình, mà còn nhắc nhở những người khác.
Ngay tức khắc, tất cả mọi người sục sôi hết cả lên.
Bên lính nam còn đỡ, tám anh chàng
cao to dễ dàng khiêng khúc gỗ nặng
một trăm cân lên, chạy đi xa lắm rồi.
Các lính nữ yếu hơn, đối với bọn họ,
khúc gỗ một trăm cân này cũng là
một thử thách, không ít người
“ngỏm” ngay từ lúc khiêng khúc gỗ
lên.
Hàn Dạo nhìn đám lính nữ đang trầy
trật xung quanh, cũng chẳng có tâm
trạng đầu mà đi giúp bọn họ.
Cô
chọn một khúc gỗ, tám người xúm
lại với nhau.
“Mọi người đứng vào chỗ, ai yếu thì
đứng giữa, ai khỏe đứng hai bên,
như vậy sẽ dễ nhấc lên hơn.”
Hàn Dao đứng cuối, Chúc Quân
Dương đứng cạnh có thấy mấy
người khác đã đứng vào vị trí, Hàn
Dao cúi người xuống..