“Heo, chân tôi đau lắm, cô đừng quấn lấy tôi5, để tôi tập trung bóp chân đi.”
Bị Hàn Dao dọa, Chúc Quân Dương giật mình, lập tức buông tay ra, chép miệng nói: “Ờ 6nhỉ, Đại Dao, tôi quên là lúc trước cô chạy hai mươi kilomet.”
Trương Lan Tiếu kéo Chúc Quân Dương ra xa.
“Ch7úc Quân Dương, cô có thời gian thì xem rồi bóp tay bóp chân cho mình đi.
Dù gì cũng đứng suốt một buổi chiều, sao cô vẫn tràn4 trề sức sống thế hả?”
Chúc Quân Dương sờ chân mình, sau đó méo miệng nói: “Hình như tôi chẳng có cảm giác gì cả, làm8 sao bây giờ? Có phải tôi bị mất xúc giác không?”
Biểu cảm của cô ấy trở nên hoảng sợ, sau đó nhảy cẫng lên, không ngừng bóp chân mình.
Nhìn dáng vẻ hài hước của cô ấy, mọi người đều cười không nói gì.
Vào thời khắc mệt mỏi này, có người pha trò cho cũng vui lắm chứ.
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Triệu Thù Nhiên xuất hiện ở cửa.
Biểu cảm tươi cười của mọi người cứng đờ lại, Chúc Quân Dương thì nhìn ra cửa, không biết phải làm gì.
Triệu Thù Nhiên cũng không có tâm trạng đâu mà để ý tới bọn họ, mắt trợn lên, đầu hất cao, bước vào phòng ngủ mà như một con công kiêu ngạo khiến những người khác chẳng hiểu ra sao.
Khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi nhanh chóng qua đi.
Bảy giờ, mọi người đều chờ tiếng còi từ tầng dưới, nhưng mãi mà không thấy gì, cuối cùng lại thấy Hà Tiêu Linh tới.
Hà Tiêu Linh thảnh thơi bước vào phòng ngủ, nhìn bọn họ rồi cười với vẻ mặt gian trá.
“Ái chà, được quá nhỉ, tập trung ở đây hết.
Thế là tốt rồi, không thiếu ai thì chúng ta đi làm chuyện chính đi, làm xong là xong!”
Vừa nói, cô ấy vừa chỉ vào Đại Lan ở ngay gần cửa.
“Gọi hết người trong phòng ngủ bên cạnh sang đây.
Tối nay, chúng ta sẽ học cách dọn dẹp phòng ốc!”
Người ở phòng bên cạnh nhanh chóng đi tới.
Người của hai phòng đứng thành hai hàng dưới đất.
Hà Tiêu Linh đi tới đi lui trước mặt bọn họ, lông mày nhíu thật chặt.
“Các cô nhìn mà xem, trong chuyện huấn luyện, những cái khác làm tốt đến mấy, nhưng chuyện vệ sinh cá nhân lại làm không tốt, bề ngoài không chỉn chu, vậy thì người khác cũng sẽ có ấn tượng không tốt với các cô.
Có đúng không?”
Không ai trả lời cô ấy.
Hà Tiêu Linh trợn mắt lườm bọn họ.
“Nói đi chứ! Sao tôi nói mà các cô không trả lời? Tôi hỏi cái gì thì các cô đáp cái nấy, hiểu chưa?”
“Hiểu!”
“Vậy các cô nói xem vừa rồi tôi nói có đúng không?”
“Đúng!”
“Thế các cô nhìn lại bản thân đi!”
Cả đám cúi đầu nhìn mũ giày, quần áo của mình, sau đó lại ngơ ngác nhìn nhau.
Thấy bọn họ nhìn đủ rồi, Hà Tiêu
Linh hắng giọng.
“Được rồi, đừng nhìn nữa.
Từ giờ
trở đi, các cô nhớ mở to mắt mà xem
những gì tôi làm.
Tôi chỉ dạy một
lần thôi đấy, không biết làm thì đừng
có hỏi lại!”
“Dọn dẹp phòng ốc bao gồm gấp
chăn, vuốt ga giường, trên giường
bày thắt lưng, mũ lính, dây đeo ba
lô, vân vân.
Dưới gầm giường phải
để giày thật ngay ngắn, còn cả cách
bày tủ đồ cá nhân, cộng thêm cả
cách ăn mặc của các cô nữa.”
“Quét dọn vệ sinh thì bao gồm vệ
sinh phòng ngủ và vệ sinh công
cộng.
Vệ sinh phòng ngủ phải đảm
bảo nền nhà sạch sẽ, đồ dùng được
lau sạch, các dụng cụ dùng chung
được bày chỉnh tề.
Vệ sinh công
cộng thì được phân chia theo quy
định, thay phiên nhau trong một thời
gian nhất định.”.