Túi giấy được cô đặt ở trong tủ, vẫn chưa lấy quần áo ra.
Cô mở cánh tủ, cầm lấy túi giấy rồi m5ở ra xem.
Bộ quần áo huấn luyện được gấp gọn gàng trong đó.
Cô lấy từng cái ra một, lấy được hai cái thì có một thứ rơ6i từ xuống mặt gỗ của cái tủ, tiếng vang lanh lảnh.
Hàn Dao đặt quần áo xuống, nhặt viên đạn rơi trong tủ lên.
Nó được7 một sợi dây đỏ xuyên qua, nằm gọn trong lòng bàn tay Hàn Dao.
Cô cẩn thận nhìn kỹ viên đạn ấy, biết ngay nó là của ai4.
Gương mặt của Phó Thiếu Lê lại hiện lên trong đầu cô, trên môi cô xuất hiện nụ cười.
Cô nắm lấy viên đạn, thấy không8 ai trong ký túc xá chú ý tới mình bèn chuồn ra ban công.
Dưới ánh mặt trời, cô giơ viên đạn lên ngắm nghía.
Mất một lúc lâu sau, cô mới miễn cưỡng nhận ra đây là một viên đạn của súng ngắn, nhưng cụ thể là loại nào thì xin được thứ lỗi, cô còn non lắm, không nhìn ra được.
Hàn Dao nhún vai, lại nắm lấy viên đạn.
Trong tủ có một vị trí rất kín đáo, là một cái hộc nhỏ mà Hàn Dao tình cờ phát hiện ra, chắc là người khóa trước muốn giấu thứ gì nên chế tạo ra.
Cô cho viên đạn này vào đó, bên trong còn có cả ảnh của bà ngoại và một chiếc đồng hồ bỏ túi kiểu cũ.
Cái hộc vừa đủ để chứa hai thứ đồ ấy, nhưng thực ra cả hai cái đều không chiếm nhiều diện tích, Hàn Dao giấu hai thứ ấy đến nay mà vẫn chưa có ai phát hiện ra.
Những lúc rảnh rỗi quá nhớ nhà, cô sẽ lén ra ban công, nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi ấy ngẩn ngơ.
Thật là lo cho bà cụ tốt bụng ấy, cậu mợ là người như thế, Hàn Dao sợ bà ngoại bị bắt nạt.
Ở một nơi xa xôi, không có thời gian, cũng chẳng có cơ hội gọi điện thoại về, muốn hỏi thăm cuộc sống của người nhà cũng khó.
Hàn Dao thở dài một hơi, đặt túi giấy vào trong góc rồi đóng cửa tủ lại.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc thu ánh mắt về thì liếc thấy Đại Lan đang “tra tấn” Chúc Quân Dương.
Đại Lan không hề nhẹ tay, gân xanh trên mặt và trên cánh tay Chúc Quân Dương nổi hết cả lên, khuôn mặt cũng đỏ bừng vì đau.
Nhìn dáng vẻ ấy, Hàn Dao bỗng cảm thấy không đành lòng, định đi tới nói vài câu với Đại Lan, nhưng đi được hai bước thì dừng lại, xoay người ra ban công.
Tâm trạng cô đang rất rối bời, không muốn để ý tới Chúc Quân Dương.
Tuy rằng cô “cấu kết” với Đại Lan bày trò đùa dai, nhưng hiện giờ cô không có tâm trạng đâu mà đi xem kết quả nữa.
Đứng trên ban công có thể nhìn thấy bãi đất trống bên dưới.
Hà Tiêu Linh thong thả bước về phía bên này, Hàn Dao dễ dàng nhìn thấy cô ấy.
Đang định xoay người đi nhắc nhở
người trong ký túc xá thì đã thấy Hà
Tiêu Linh đứng ngoài hàng rào vẫy
tay với cô, nhìn khẩu hình thì có thể
biết được rằng cô ấy đang nói
“xuống đây”.
Hàn Dao chỉ vào
mình, nhận được câu trả lời khẳng
định mới gật đầu.
Hàn Dao xoay người chuẩn bị đi
xuống, cô biến mất khỏi phòng ngủ
như một cơn gió.
Đại Lan và
Trương Lan Tiếu mải mê đắm chìm
trong trò đùa dai của mình nên
không phát hiện ra cô đi, Chúc Quân
Dương thì đang vật vã nên cũng
không để ý.
Triệu Thù Nhiên xuống giường, đi
ra ban công và thấy Hàn Dạo chào
với Hà Tiêu Linh, Hà Tiêu Linh nói
mấy câu gì đó, Hàn Dao đi theo cô
ấy..