Như đêm nay chẳng hạn, sau ba đêm liền bị gọi dậy vào lúc một giờ sáng để đi học lý thuyết, đ6êm nay các tân binh cũng đang ngồi trong phòng học, nghe Sa Long đứng trên bục giảng nghiêm túc giảng bài.
Đánh mắt nhìn 7một lượt, rất ít người còn tỉnh táo.
Hàn Dao ngồi đó, theo lời nói của Sa Long, chiếc bút trong tay cô liên tục di chuyển trên qu4yển vở ghi.
Trương Lan Tiếu cũng khá tỉnh táo, nhưng hoàn toàn không bắt kịp tốc độ của Sa Long.
Chúc Quân Dương ở bên cạ8nh thì gục đầu liên tục.
Đại Lan đỡ hơn một chút, thỉnh thoảng lại nhìn vở ghi của Trương Lan Tiếu.
Mỗi lần Sa Long dừng lại, Hàn Dao lại huých cùi chỏ vào người Chúc Quân Dương, có lúc còn véo cô ấy một cái.
Mỗi lần như thế, Chúc Quân Dương sẽ tỉnh táo một lát, viết được mấy chữ rồi tiếp tục ngủ gật.
Trong phòng học, không ít người giống Chúc Quân Dương, có người còn nằm nhoài ra bàn ngáy o o nữa.
Hàn Dao tranh thủ nhìn khắp phòng học một lần, bàn tay đang cầm bút không khỏi ghì mạnh hơn.
Đến tận khi Sa Long lên tiếng, cô mới bắt đầu viết tiếp.
Một tháng rồi, cánh tay của Hàn Dao cũng đã khỏi hẳn.
Ngoài việc thỉnh thoảng lại bị Triệu Thù Nhiên xỉa xói mỉa mai, vô duyên vô cớ hoạnh họe, cuộc sống của cô cũng coi như yên ổn.
Không chỉ có một mình Hàn Dao phát hiện ra sự bất thường mấy ngày nay, mà ngay cả Đường Duy Hy cũng thế.
Nửa đêm bỗng lôi bọn họ xuống giường, sau đó không tập hợp khẩn cấp, cũng không chạy năm kilomet, chỉ kéo tới phòng học giảng giải lý thuyết, sau đó cho bọn họ về ngủ, đến hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, và cũng chưa có giáo quan nào nói mục đích cuối cùng cho bọn họ.
Hàn Dao vừa ngẫm nghĩ vừa ghi chép những kiến thức quan trọng mà Sa Long nói.
Có vẻ cô đã đoán được phần nào, nhưng lại rất kinh ngạc.
Hình như trong đội tân binh không có hình thức dự thi, nhưng nghĩ tới những gì mà Giang Hàn đã nói lúc trước, cô lại biết làm như vậy là để làm gì.
Khi đã hiểu ra vấn đề, Hàn Dao không xoắn xuýt nhiều nữa, càng chú tâm nghe Sa Long giảng bài hơn.
Một tiếng rưỡi không quá dài cũng không quá ngắn, nhưng Sa Long giảng xong thì đã hai rưỡi rồi.
Hôm nay, anh ấy không xoay người đi luôn như hai ngày trước, mà lấy một thứ dưới bàn giảng dạy ra, đặt lên trên miệng.
Hàn Dao nhìn sang, đó là cái loa mà Hà Tiêu Linh mượn từ phòng bếp.
Sa Long vừa lên tiếng đã đánh thức rất nhiều người.
“Ừm, tiết học của chúng ta hôm nay kết thúc ở đây.
Hôm nay tôi đã quan sát rồi, khu vực sân huấn luyện và đường chạy vượt chướng ngại vật bốn trăm mét có rất nhiều cỏ dại.
Bây giờ vẫn còn sớm, các cô các cậu đi quét dọn đi, xong rồi vẫn sẽ được ngủ thêm một lát.”
“Tuýt...”
Sa Long thổi còi vào loa, âm thanh
chói tai ấy khuếch đại thêm vài lần.
Cả đám vội vàng chạy ra ngoài, đến
tận khi không nghe thấy tiếng còi
đằng sau nữa mới có người đi chậm lại.
Bị tiếng còi làm giật mình, lại còn
chạy một đoạn, ai nấy đều tỉnh ngủ.
Trên tầng ba của tòa văn phòng gần
sân huấn luyện, Giang Hàn chắp tay
sau lưng, nhìn cả đám di chuyển từ
sân huấn luyện sang đường chạy
vượt chướng ngại vật bốn trăm mét,
trên mặt không có một biểu cảm gì.
Đến năm giờ, cỏ dại đều đã được
dọn sạch.
Các tân binh ôm vở ghi
của mình, lê lết cái thân xác mệt mỏi
về ký túc xá nghỉ ngơi..