L5úc Phó Thiếu Lê buông ra, Hàn Dao vẫn chưa hoàn hồn lại, tiếp tục chìm hơn một mét nữa.
Sau đó, cô như phát điên, vùng vẫy hai tay hai chân, b6ơi về phía có ánh sáng.
Ánh sáng đang gần ngay trước mắt, chỉ còn cách khoảng một bàn tay nữa là cô có thể chạm vào mặt biển.
Thế nhưn7g, ánh sáng tốt đẹp đến thế, vậy nên chắc chắn sẽ có những thứ tăm tối muốn phá hủy.
Chỉ còn cách khoảng một bàn tay nữa là Hàn Dao ch4ạm được vào mặt biển, nhưng một cái chân đột nhiên thò ra, đạp mạnh vào mông cô, dễ dàng phá vỡ trạng thái trước đó của cô.
Cơ thể lệc8h đi, phương hướng cũng thay đổi.
Bởi vì cảm giác đau truyền từ mông tới, mức độ nhanh nhẹn của tay chân giảm đi phần nào, cô chỉ có thể nghiêng người, bơi hai mét về một hướng khác, khoảng cách với mặt biển lại càng xa hơn.
Hàn Dao xoay người, trợn mắt lườm cái người âm thầm giở trò xấu kia.
Bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt không chút gợn sóng của anh, cô không khỏi rụt cổ lại.
Cô bơi lên trên ngay trước mặt Phó Thiếu Lê thì chắc là anh sẽ không trắng trợn tập kích cô nữa.
Nhưng suy cho cùng thì cô vẫn đánh giá anh lương thiện quá rồi.
Hai người đối mặt với nhau, Hàn Dao trông thấy toàn bộ quá trình anh “ra tay” với mình.
Tay cô mới vẫy hai cái thì đã có một bàn tay bắt lấy cánh tay cô, kéo mạnh xuống phía dưới.
Cơ thể Hàn Dao mất thăng bằng, lệch hẳn về một bên, sự hiểu biết của cô về Phó Thiếu Lê cũng lên một level mới.
Bị Phó Thiếu Lê “ám hại” hai lần, Hàn Dao đều lựa chọn né tránh, nhưng kiểu gì Phó Thiếu Lê cũng nghĩ ra cách để khống chế cô.
Không thể trốn được, Hàn Dao định “giải quyết” anh tại đây, sau đó thuận lợi trồi lên mặt biển.
Bình thở oxy chưa mở, hiện giờ hai người đang đeo vật nặng bơi trong biển.
Thể lực của Phó Thiếu Lê tất nhiên là không có gì để nói, nhưng Hàn Dao đâu thể đánh đồng với anh được.
Muốn “giải quyết” anh ở đây cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì, cảm giác khó thở khiến cô buộc phải nghĩ tới cách bảo vệ tính mạng, bèn vươn tay vặn chốt mở.
Tay bị chặt lại, Phó Thiếu Lê bóp chặt lấy cổ tay cô, kéo ra khỏi vị trí chốt mở, đồng thời còn vặn ngược lại một cái.
Hàn Dao ăn đau, tay còn lại của cô lập tức vung lên.
Dưới nước khác với trên mặt đất, hai chân không có điểm chịu lực, hơn nữa còn có lực cản của nước, động tác sẽ trở nên chậm chạp, vậy nên nắm đấm trông rất mạnh mẽ ấy của Hàn Dao dễ dàng bị Phó Thiếu Lê ngăn cản.
Anh hời hợt đỡ lấy cái tay đang
giáng vào mặt mình, xòe tay nắm
trọn lấy quả đấm của cô rồi kéo
mạnh một cái, Hàn Dao bị kéo tới
trước mặt anh.
Hai cơ thể áp sát vào nhau, không
chừa một khe hở.
Nước biển không
nóng, hai người ở dưới nước lâu như
thế, nhiệt độ cơ thể cũng giảm
xuống nhiều, vậy nên áp sát vào
nhau như thế này cũng không cảm
nhận được độ ấm.
Hàn Dạo nhìn Phó Thiếu Lê, đột
nhiên nở nụ cười có phần bỉ ổi,
khiến người khác giật mình.
Nhưng
chẳng bao lâu sau đó, Phó Thiếu Lê
đã hiểu lý do.
Lông mày anh nhíu
lại, cô nhóc này thật là to gan!
Hàn Dao thúc thằng đầu gối lên
trên, hai tay dùng lực, né tránh sự
khống chế của Phó Thiếu Lê.
Cô
không nhìn anh cái nào, nhanh
chóng bơi tới chỗ an toàn..