“Tiếu Ti5ếu, ném quần áo của cô ấy cho cô ấy đi.”
Nhìn dáng vẻ ấy của Chúc Quân Dương, Hàn Dao cũng chẳng buồn hỏi vì sao cô ấy lại ở trên giư6ờng cô.
Sau khi đi giày vào, cô không để ý tới cô ấy, mang chậu đi rửa mặt.
Trong lúc Hàn Dao đánh răng, Trương Lan Tiếu tới cạnh cô để đánh 7răng rửa mặt.
“Dương Dương nói là cô ấy nhớ nhà không ngủ được, muốn nói chuyện với cô nên mò sang, ai ngờ cô lại ngủ rồi, gọi cũng k4hông dậy.
Về sau cô ấy nhìn mặt cô rồi thấy buồn ngủ, thế là nằm ngủ luôn ngay bên cạnh cô.”
Động tác đánh răng của Hàn Dao khựng lại8, cô rút bàn chải ra khỏi miệng.
“Mặt tôi có thể thôi miên à?”
Đúng là bó tay với Chúc Quân Dương luôn rồi.
Hàn Dao cười, tiếp tục đánh răng.
Trương Lan Tiếu không phát biểu ý kiến gì về câu nói của Hàn Dao, ít nhất thì cô ấy không cho là thế.
Cô ấy không nói gì nữa, cũng bắt đầu vệ sinh cá nhân.
Lúc Chúc Quân Dương tới, Hàn Dao và Trương Lan Tiếu đã đánh răng rửa mặt xong, đang đi trở về.
Chúc Quân Dương chào hỏi một tiếng rồi vội vã chạy đi vệ sinh cá nhân, còn đám Hàn Dao thì chạy về dọn dẹp phòng ở.
Tuần này lại đến lượt bọn họ quét dọn vệ sinh, vậy nên phải mau chóng.
Khúc nhạc dạo sáng sớm ấy không gây ra sóng gió gì lớn cho bọn họ.
Việc huấn luyện vẫn diễn ra như bình thường, thức ăn vẫn như mọi ngày, thành tích cũng không cao hơn.
Trong một tháng sau đó, những thứ mà đám Hàn Dao được tiếp xúc ngày một nhiều, kiến thức phải học cũng nhiều hơn.
Bất kể là tri thức chuyên ngành hay kinh nghiệm của những bậc cha anh đi trước, tất cả đều bị nhồi nhét vào đầu.
Nhiệm vụ huấn luyện cũng càng lúc càng nhiều, không chỉ có mục bắn súng, sau đó còn rất nhiều thứ chờ đón các tân binh.
Ví dụ như ném lựu đạn chẳng hạn.
Lần đầu tiên ném, Chúc Quân Dương khiến đám Hàn Dao sợ hết hồn.
Cô ấy ném thẳng lựu đạn vào đầu Vu Nam khi anh ta đang đứng đối diện, cách nhau khoảng năm mươi mét, suýt thì làm anh ta chấn động não.
Trong một khoảng thời gian sau đó, cứ nhìn thấy Chúc Quân Dương là Vu Nam sẽ vô thức cách xa cô ấy.
Còn có những mục huấn luyện khác, động tác lê thấp, lê cao, lê ghé người, lăn để di chuyển, nằm bắn súng,...!Tất cả đều là những động tác mà bọn họ cần huấn luyện.
Còn về thể lực, mới đầu là chạy năm kilomet, về sau có thêm nhảy cóc dọc trên bãi biển, chống đẩy hoặc là gập người trên bãi cát hằng ngày, còn phải thực hành động tác vọt tiến một trăm mét, đồng thời bơi qua bơi lại một ngàn mét trong biển.
Ngoài ra, bọn họ còn gián tiếp học
kỹ thuật cận chiến trong quân đội, tư
thế để khống chế kẻ địch, kỹ thuật
đấm, đá, đỡ đòn.
Sau một tháng như
thế, cả đám tân binh mệt bã cả
người, nhưng cũng không hẳn là
không có lợi ích nào khác
Chẳng hạn như thể lực của bọn họ
đã hơn hẳn lúc mới vào bộ đội, khả
năng chịu đòn đã được đề cao, hình
thể cân đối hơn, phản ứng cũng
nhanh hơn, và còn nhiều thay đổi
khác nữa.
Tất cả đều chứng tỏ rằng
bọn họ đang tiến bộ từng ngày.
Đương nhiên, việc huấn luyện lúc
nửa đêm cũng diễn ra thường xuyên,
ví dụ như tập bắn súng, đánh cận
chiến, chạy việt dã vũ trang, hoặc là
đang nửa đêm thì bị lôi đi học lý
thuyết.
Tóm lại, tất cả những gì có
thể huấn luyện được đều sẽ được
thực hành vào ban đêm ít nhất một
lần.
Đám Giang Hàn nói làm như vậy là
để bọn họ có ý thức đề phòng, làm
quen với việc chiến đấu ban đêm..