Hà Tiêu Linh gọi Hàn Dao rồi bắt đầu chạy.
Thấy cô ấy chạy, Hàn Dao cũng chạy theo, đeo bìn5h nước lên thắt lưng.
Đám người trên sân huấn luyện đều nhìn theo hai bóng người đang dần chạy xa.
“Nhìn cái gì hả? Tiếp tục đứng, m6ột tiếng sau nghỉ ngơi!”
Một phó giáo quan phía lính nữ hét to một câu.
Giang Hàn giao toàn bộ nhiệm vụ còn lại cho cô ấy rồi xoay người rời7 đi.
Chuyện thành ra thế này, Sa Long cũng thấy nhàm chán.
Anh ta vẫy tay bảo Đường Duy Hy về hàng.
Nhìn qua chuyện này, lính nam và4 lính nữ lại thù nhau từ lúc nào chẳng hay.
Suốt một buổi chiều, sĩ khí trong sân huấn luyện tăng vọt, không một ai trong đội lính nữ xin phép nghỉ 8ngơi.
Bọn họ lần lượt ngã xuống, ngay cả lúc nghỉ ngơi giữa giờ, phó giáo quan bảo bọn họ dừng lại nghỉ ngơi mà bọn họ cũng không nghe.
Bên lính nam cũng hệt như thế, điều này khiến các giáo quan ở đây không cười nổi.
Tạm không nói tới chuyện ở sân huấn luyện, bên kia đang tiến hành chạy việt dã hai mươi kilomet.
Sân chạy việt dã là một ngọn núi đằng sau căn cứ huấn luyện.
Tuyến đường đã được vẽ rất rõ, chỉ có điều đây là lần đầu tiên Hàn Dao đến.
Huống chi bọn họ bị phạt cùng nhau, nói thật, lúc mới nghe thấy Giang Hàn ra lệnh chạy hai mươi kilomet, cô ấy ngây người mất một hồi.
Nhưng chạy từ sân huấn luyện tới sau núi, cô ấy không muốn suy nghĩ nữa.
Dù sao, ở trong bộ đội, cô ấy luôn biết một quy tắc, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân, không có gì để nói.
Trên đường đi, Hàn Dao theo sát cô ấy, tụt về sau khoảng nửa bước.
Cô luôn chú ý hít vào thở ra, duy trì sự ổn định của cơ thể.
Chạy được một kilomet, Hà Tiêu Linh lên tiếng:
“Cô không muốn biết vì sao Giang Hàn lại bắt tôi và cô chạy hai mươi kilomet hả?”
Hàn Dao không nhìn cô ấy, chỉ nhìn thẳng về phía trước.
“Tôi có muốn biết hay không thì cô cũng sẽ nói mà, không phải sao?”
Câu hỏi của Hàn Dao khiến Hà Tiêu Linh nghẹn họng.
Cô ấy nở nụ cười bất đắc dĩ.
“Giang Hàn sẽ nói với cô, tôi không nói nữa.
Tiết kiệm thể lực để chạy hết hai mươi kilomet này đi.”
Hàn Dao điều chỉnh hơi thở.
Với câu nói này của Hà Tiêu Linh, hai mươi kilomet này sẽ vật vã lắm đây.
Nhưng hai mươi kilomet này đã thay đổi cái nhìn của Hà Tiêu Linh về Hàn Dao.
Suốt dọc hành trình, Hàn Dao đều theo sát sau lưng Hà Tiêu Linh.
Mặc dù lúc đầu là cách nửa bước, về sau thành hai bước, nhưng thực sự là cô đã chạy hết hai mươi kilomet.
Điểm đích cũng chính là vạch xuất phát của bọn họ.
Giang Hàn đang ngồi trong xe việt dã chờ bọn họ.
Thấy hai người họ nghỉ ngơi đủ rồi, cô ấy hô về phía bọn họ.
“Lên xe, theo tôi tới văn phòng!” “Rõ!”
“Rõ!”
Hai người đồng thanh đáp.
Bọn họ chạy hai mươi kilomet, mất gần hai tiếng.
Tính đến thời điểm này thì còn nửa tiếng nữa là mọi người huấn luyện xong.
Hai người lên xe, Giang Hàn lái vụt đi, chẳng mấy chốc đã dừng lại tòa văn phòng ở chính giữa.
Hàn Dao và Hà Tiêu Linh nhanh
nhẹn xuống xe, đứng cạnh xe chờ
Giang Hàn.
Giang Hàn đóng cửa xe, vung chìa
khóa trên tay.
Cô ấy đi lướt qua bọn
họ, được hai bước thì xoay người
lại, thấy họ đứng đó không nhúc
nhích gì.
“Có đi không hả?”
Hai người vội vàng đuổi theo.
Suốt
dọc đường đi, hơi lạnh trên người
Giang Hàn càng lúc càng dày đặc.
May mà trên đường đi không gặp ai
cả, không thì đã sợ chạy mất dép rồi..