Chúc Quân Dương tê cả da đầu, cúi gằm mặt xuống.5 Hàn Dao cũng từng bị nhìn rồi, đã có đôi chút “sức đề kháng”, lúc này vẫn trong phạm vi mà cô có thể chịu được.
Hàn Dao k6ìm nén sự bực bội, dẫn mọi người đứng vào trong nước biển, ném khúc gỗ trên vai xuống.
Cô chợt nhíu mày, một suy nghĩ lóe lên tron7g đầu.
Trương Lan Tiếu đứng cạnh cô, thấy cô nhíu mày, bèn hỏi khẽ bên tai cô.
“Khúc gỗ này có gì không ổn hả?” “Gỗ ngâm nước sẽ nặng hơn.”
Hàn Dao nhìn về phía các giáo quan, rồi lại cúi đầu nhìn hai chân đang ngâm nước, trong 8lòng hết sức cạn lời với các giáo quan.
Cường độ huấn luyện tăng mạnh bất ngờ như thế, rất nhiều lính nữ sẽ không chịu nổi.
Hàn Dao chỉ có thể âm thầm mặc niệm thay cho bọn họ, cô đã đoán trước được rằng trong hai tháng tiếp theo, bọn họ sẽ thảm đến mức nào rồi.
Nghe Hàn Dao nói vậy, Trương Lan Tiếu cúi đầu nhìn khúc gỗ kia mấy lần, sau đó lẳng lặng nhìn sang nơi khác, không nói thêm gì nữa.
Tám lính nữ xếp hàng đứng đó, Chúc Quân Dương đứng cạnh Hàn Dao, lén lút thì thầm với cô.
“Bây giờ bắt đầu rồi à? Huấn luyện?”
Chúc Quân Dương còn đang mong chờ điều gì đó, Hàn Dao tạt thẳng cho cô ấy một chậu nước lạnh.
“Cô đang nằm mơ giữa ban ngày hả? Bắt đầu từ lúc khiêng gỗ là đã bắt đầu huấn luyện rồi.
Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận những sóng gió đằng sau.”
Tâm trạng của Hàn Dao rất tốt, cô nhìn Chúc Quân Dương, không hiểu sao lại hơi kích động.
Bị cô khơi dậy như thế, Chúc Quân Dương cũng bắt đầu trở nên hăng hái, ngập tràn tự tin đứng bên Hàn Dao.
Hai người tự nhiên hưng phấn như thế khiến Trương Lan Tiếu và Đại Lan đứng xem bên cạnh hết sức khó hiểu.
Đường Duy Hy đứng bên phải Hàn Dao vừa vặn trông thấy dáng vẻ hưng phấn của hai người họ, anh ta cong môi, đúng là thú vị thật!
Các lính nữ lần lượt tới nơi.
Hàn Dao nhìn qua một lượt, bên lính nam còn khoảng ba mươi người chưa tới, bên lính nữ thì ngoại trừ phòng ngủ của cô bây giờ, số người tới nơi còn chưa tới ba mươi người, chỉ có ba phòng ngủ.
Nhìn về phía xa xa, còn khoảng năm mươi, sáu mươi người nữa, những lính nam còn lại cũng nằm trong số đó.
Mấy giáo quan đứng trò chuyện trên bờ biển, chủ đề thì tất nhiên là biểu hiện của mọi người.
Mười phút sau, cuối cùng thì toàn bộ lính nam lính nữ cũng tới đủ.
Giang Hàn cầm đồng hồ bấm giây, thời gian hiển thị trên đó là mười chín phút rưỡi.
Cô ấy thở dài, Giang Hàn đưa đồng hồ bấm giây cho Sa Long ở bên cạnh.
Sa Long nhận lấy xem, sau đó chiếc đồng ấy được truyền tay các giáo quan một lượt, vẻ mặt của mọi người đều không còn nhẹ nhàng như trước nữa.
Giang Hàn liếc nhìn Sa Long rồi xoay người rời khỏi đó.
Hà Tiêu Linh vẫn đứng im, liếc nhìn Sa Long rồi giơ còi lên thổi.
“Tuýt...!Tuýt...”
Hà Tiêu Linh đang cầm chiếc đồng
hồ bấm giây mà Giang Hàn lén đưa
cho cô, tay kia thì đặt còi trên
miệng, đang định thổi tiếp thì thấy
Sa Long vươn tay tới, lấy mất chiếc
đồng hồ bấm giây trong tay cô đi.
“Đưa cho tôi.”
Hà Tiêu Linh không cãi cọ với anh,
thuận tay đưa ra, Sa Long tức khắc
cầm lấy đồng hồ.
“Tiếp theo giao cho tôi, giáo quan
nữ các cô sang bên cạnh nghỉ ngơi
một lát.”.