Hàn Dao đẩy anh ra, đi tới 5chỗ góc xách một cái túi lên.
Cô mở khóa kéo ra, một thứ đồ màu đen nằm trong đó.
Lấy ra xem thì hóa là là một bộ đồ lặn, 6chất vải trơn bóng lành lạnh.
Cô ngước mắt lên, đối diện với Phó Thiếu Lê.
“Là thứ này hả? Anh định đưa tôi đi lặn7?”
Hàn Dao lấy bộ đồ lặn ra, ôm nó cọ cọ.
Nhìn động tác ấy của cô, Phó Thiếu Lê cũng không ngăn cản.
“Ngày mai tôi4 đi rồi, vậy nên nhân lúc còn thời gian, tôi đưa cô xuống biển chơi.”
Nghe vậy, khóe môi Hàn Dao giật giật.
“Vậy t8ôi thay ở đâu?”
Phó Thiếu Lê chỉ vào chỗ bọn họ ngồi.
“Ở ngay đây, tôi tới buồng lái.”
Thế là Hàn Dao cũng không ngồi xuống ghế nữa, mà ngồi luôn xuống đất, mở to mắt nhìn Phó Thiếu Lê.
“Vậy sao anh còn chưa đi?”
Mọi thứ trong túi đều bị cô lấy ra hết, bày ở trước mặt.
Cô đang chờ Phó Thiếu Lê đi, nhưng không biết anh lề mề cái gì bèn mở miệng đuổi anh đi.
Phó Thiếu Lê như cười như không nhìn cô, sau đó cầm cái túi còn lại vào buồng lái.
Thấy anh đi rồi, Hàn Dao nhìn vào cánh cửa đang đóng khoảng hai giây, sau đó nhanh nhẹn thay đồ lặn.
Lúc Phó Thiếu Lê quay lại, Hàn Dao đang đeo bình oxy.
Thấy cô với tay, Phó Thiếu Lê nhanh tay giúp cô.
Hàn Dao không nhìn anh, loay hoay đeo mặt nạ lặn vào.
Đúng lúc này, cổ tay cô đột nhiên bị Phó Thiếu Lê cầm lấy.
Hàn Dao giật mình, còn chưa ngẩng đầu lên thì cô đã cảm nhận được rằng có một thứ gì đó được đeo lên cổ tay mình.
Đến khi nhìn sang, cô mới phát hiện ra là một chiếc đồng hồ lặn.
Sau khi Phó Thiếu Lê đeo lên cho cô, cô rút tay về luôn, đứng thẳng người đối mặt với anh.
Lúc này cô mới nhìn rõ người trước mặt.
Mọi trang bị đều được chuẩn bị đâu ra đấy, bộ đồ lặn bó sát vào cơ thể hoàn mỹ của anh, chỉ đứng ở đó cũng đủ để thu hút bao ánh mắt hâm mộ.
Hàn Dao nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt.
Cái body khiến người khác chảy máu mũi ấy thật sự là không có gì để chê, Hàn Dao sợ mình sẽ không nhịn được mắc sai lầm, vậy nên mới quay đầu đi không nhìn anh nữa.
Phó Thiếu Lê cũng không nói gì nhiều, nhìn Hàn Dao một lượt, xác định là cô đã trang bị đầy đủ rồi mới mở cửa máy bay ra.
Gió rất to, cửa máy bay vừa mở ra là đã có một cơn gió lớn tạt vào.
Hàn Dao thò đầu nhìn xuống mặt biển, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt về.
Trông thật là cao!
Cô chọc vào eo Phó Thiếu Lê.
“Nơi này cách mặt biển bao nhiêu mét?” “Một trăm mét.”
Phó Thiếu Lê quay đầu lại, Hàn Dao dễ dàng nhìn thấy nét mặt anh.
“Sao hả? Sợ à?”
Hàn Dao lắc đầu, sợ thì không sợ, nhưng cô lo là mình không chịu nổi, chẳng qua cô không nói câu này ra.
“Chúng ta nhảy xuống hả?”
Phó Thiếu Lê gật đầu, nắm lấy tay nắm cửa máy bay, thò người ra một nửa.
“Độ cao này là thấp lắm rồi, cô mà
không dám nhảy thì chúng ta về
luôn cho lành.”
Hàn Dạo quả quyết lắc đầu, dù sao
cũng có anh ở đây mà!
“Nhảy luôn ở đây đúng không?”
Hàn Dạo chỉ vào mặt biển bên dưới.
Thực ra cô cũng phát hiện ra là máy
bay trực thăng chỉ lượn lờ ở đây, cho
nên nơi bọn họ nhảy xuống hẳn là
nơi này..