Hàn Dao liếc nhìn5 cô ấy.
“Tôi làm gương!”
Không nghe thấy Hà Tiêu Linh nói là để bọn họ học theo cô sao? Đúng là heo!
Ai mà ngờ 6Hà Tiêu Linh lại giám sát Hàn Dao sát sao, cô vừa quay sang nói chuyện là bị cô ấy nhìn thấy.
“Nghe đây, mệt thì có thể báo cáo7 xin nghỉ ngơi.
Hàn Dao phải đứng đến bao giờ ngã thì thôi!”
Hàn Dao rụt đầu về, âm thầm mắng mình ngu xuẩn.
Lại bị Hà Tiêu Lin4h bắt quả tang!
Sau khi ra lệnh, Hà Tiêu Linh nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay của mình.
“Bây giờ là hai giờ mười phút, đ8ứng đến năm rưỡi kết thúc.
Cố lên nhé!”
Đứng trên bậc thềm sẽ chịu tác động lực khác với khi đứng trên đất bằng, hơn nữa còn phải giữ thăng bằng, chỉ cần hơi mất tập trung là sẽ nghiêng ngả.
Những người khác vừa đứng lên bậc là đã ngả trái ngả phải, mới vài giây đã rớt từ trên bậc xuống, còn những người không ngã thì lắc lư chao đảo.
Hàn Dao đứng im không nhúc nhích, mấy giáo quan đều quan sát cô.
Hà Tiêu Linh đứng bên cạnh Giang Hàn, chỉ về phía Hàn Dao.
“Có vẻ được đấy.”
Giang Hàn không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ vào Chúc Quân Dương ở bên cạnh.
“Cô đó chỉ ngã hai lần là đứng vững.”
Những người đứng trên mặt đất bằng phẳng bên dưới tuy không phải chịu sự tra tấn như người đứng trên, nhưng nhìn bọn họ vung vẩy tay chân, ngã lên ngã xuống, nhịn cười cũng vất vả lắm chứ.
Tại tòa nhà ba tầng gần sân huấn luyện, trong văn phòng tận cùng phía đông trên tầng ba, Phó Thiếu Lê đứng cạnh cửa sổ, nhìn đám lính nữ đứng dưới lá cờ ở sân huấn luyện.
Chỉ liếc qua một cái là anh tìm được bóng lưng gầy guộc kia.
Cô đứng im trên cái bậc cao nhất ở chính giữa, đón nhận ánh mặt trời.
Hiện giờ đang là thời điểm nắng gắt nhất trong ngày.
Nhìn dáng đứng vô cùng tiêu chuẩn của Hàn Dao, Phó Thiếu Lê ngước mắt nhìn ánh mặt trời chói chang, giơ tay xoa cằm mình.
Mạnh Thế Hựu - anh chàng Thiếu úy đi theo anh lúc sáng đột nhiên nhoi đầu qua vai anh.
“Đại ca, anh cứ nhìn về phía sân huấn luyện làm gì? Lần này tới đây, chúng ta bận lắm đấy.
Anh không làm việc, cứ nhìn mấy thứ đâu đâu.”
Phó Thiếu Lê không ngó ngàng gì tới, trực tiếp cầm cái kẹp tài liệu trong tay đập vào mặt anh ta.
“Thế cậu tới đây để làm gì? Những chuyện còn lại giao cả cho cậu đấy.”
Phó Thiếu Lê ủ mưu trốn việc.
Anh ném kẹp tài liệu cho Mạnh Thế Hựu, sau đó xoay người đi mất, còn đi đâu thì không ai biết.
Phận làm cấp dưới đáng thương, Mạnh Thế Hựu chỉ có thể hứng chịu sự áp bức.
Trong sân huấn luyện, Hàn Dạo
nhìn vào một điểm xa xăm, âm thầm
đếm giờ trong lòng.
Cứ được một lát
là con người cô đảo một lượt, kiểm
soát trọng tâm của cơ thể.
Cô cảm nhận vị trí của lòng bàn
chân.
Giày là kiểu giày huấn luyện
mới được phát, đi dễ chịu hơn loại
giày mà cô đi lúc trước, đồng thời
cũng kề sát lòng bàn chân hơn.
Thế
nhưng, bất kể là giày thoải mái đến
đầu, đứng không nhúc nhích gì
trong một thời gian dài thì cũng sẽ
khiến lòng bàn chân cảm thấy khó
chịu.
Đứng trên bậc thềm được một thời
gian, cô dần tìm ra bí quyết để đứng
vững hơn.
Các giáo quan chỉ đi tới
đi lui trong đội ngũ
nhìn xem động
tác của bọn họ có đạt tiêu chuẩn
không.
Thỉnh thoảng bọn họ lại đọc tư thế
đứng nghiêm một lần, để bọn họ tự
điều chỉnh, đồng thời tránh trường
hợp bọn họ mất tập trung..