La Hiển Thanh chỉ tay vào Phó Thiếu Lê, trông như muốn ăn tươ5i nuốt sống anh.
Hàn Dao chớp mắt nhìn Phó Thiếu Lê, thấy anh dùng ánh mắt để ra hiệu cho mình, cô lập tức đoán ra lý do mà La Hiển Thanh “nóng 6máu” như thế.
Cô đung đưa cánh tay của La Hiển Thanh.
“Bếp trưởng, cháu biết là có thể hai người có thù oán gì đó, nhưng chú nể 7mặt cháu, hôm nay tạm gác lại ân oán, làm bữa sáng cho anh ấy được không? Lát nữa cháu có chuyện rất quan trọng cần anh ấy giúp, chú tốt với chá4u như thế, coi như cháu nợ ơn chú, chú giúp cháu đi mà!”
Hàn Dao kéo tay áo La Hiển Thanh, chỉ thiếu điều kéo cả cánh tay của ông ấy xuố8ng.
La Hiển Thanh nhìn Hàn Dao, trông thấy ánh mắt nài nỉ của cô mới chịu đồng ý.
“Được rồi, chú nể mặt cháu nên mới cho thằng nhóc thối đó ăn đấy!”
La Hiển Thanh chịu đồng ý, Hàn Dao vui vẻ ra mặt.
Thấy cô vui như thế, La Hiển Thanh chỉ có thể lắc đầu.
“Qua bên kia ngồi trước đi, lát nữa chú bảo Tiểu Bân mang bữa sáng tới.”
“Vâng, cảm ơn bếp trưởng!”
Hàn Dao kéo Phó Thiếu Lê, đi thật nhanh tới chỗ cái bàn nhỏ trong sân.
Ngồi trên bàn, nhìn bóng lưng bận rộn của La Hiển Thanh, cô huých cùi chỏ vào người Phó Thiếu Lê.
“Sao anh và bếp trưởng La lại có thù với nhau? Người không biết còn tưởng rằng anh đào mộ tổ nhà chú ấy luôn đấy!”
“Ối đau!”
Phó Thiếu Lê búng một cái thật mạnh vào trán Hàn Dao.
Hàn Dao ôm trán lườm anh.
“Anh làm gì thế hả!”
“Ăn nói cho tử tế, tôi tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện thiếu đạo đức ấy!”
“Vậy thì là vì sao?”
Hàn Dao tò mò sấn tới trước mặt Phó Thiếu Lê.
Phó Thiếu Lê ho nhẹ một tiếng, sờ chóp mũi của mình.
“Thì lúc mới kết thúc cuộc sống tân binh, tôi từng đốt cháy phòng bếp của bếp trưởng La mấy lần.”
Hàn Dao tặc lưỡi.
“Bếp trưởng thích nấu ăn như thế, anh lại làm như vậy, thế có khác nào đào mộ tổ nhà chú ấy đâu!”
Hàn Dao trợn trắng mắt với Phó Thiếu Lê, rõ ràng là “bắt” La Hiển Thanh phải thù dai mà.
Phó Thiếu Lê giả bộ muốn đánh Hàn Dao, Hàn Dao nhanh nhẹn né tránh, ai ngờ lại đụng vào người khác.
Hàn Dao xoay người lại, thấy Tiểu Bân cẩn thận “bảo vệ” bát bánh bao.
Anh ấy khom lưng, có vẻ bị đụng không nhẹ.
Phó Thiếu Lê cầm lấy bát bánh bao trên tay Tiểu Bân, Hàn Dao thì đỡ anh ấy ngồi xuống.
“Anh sao rồi?”
Tiểu Bân xoa ngực, thở phù một hơi.
“Má ơi, Hàn Dao cô đừng xồ lên như thế.
Tôi không giỏi chịu đòn, cô mà đụng mạnh chút nữa thì đoán chừng tôi sẽ bị bát cấn chết mất!”
Hàn Dao sờ trán, lau mồ hôi trên trán mình.
“May mà không sao, xin lỗi nhé! Tôi không cố tình đâu, sẽ không có lần sau đâu!”
Tiểu Bân xoa, đứng lên đi bưng nốt đồ cho cô.
Hàn Dao cũng đứng lên theo, tiện thể đá Phó Thiếu Lê một cú.
Hai người nhanh chóng đi theo Tiểu Bân vào phòng bếp, lấy những đồ mình muốn ăn rồi nhanh chóng lượn khỏi phòng bếp, không dám để Tiểu Bân giúp nữa.
Hàn Dao bày thức ăn lên bàn, cầm
bánh bao rồi lườm Phó Thiếu Lê.
“Tại anh cả đấy, không thì tôi cũng
không đụng vào anh ấy!”
Phó Thiếu Lệ nhún vai, cũng cầm
bánh bao lên cắn một cái.
“Tại cô chạy mà, tôi làm gì được
chứ? Cô không chạy thì đã chẳng
đụng vào.”.