Giọng nói của anh ta cất cao lên, đôi mắt
cũng trợn tròn.
Lần này Hàn Dao thật sự không muốn nói
chuyện với anh ta nữa.
Cô kéo Trương Lan
Tiếu nhỏ giọng cười nói, không nhìn anh ta
một lần nào nữa.
Đường Duy Hy chỉ có thể
tự chơi một mình ở bên cạnh.
Đi từ đây đến thành phố H mất gần bốn mươi
tiếng, giữa chừng còn phải đổi chuyến ở
thành phố S, sau đó ngồi tàu hơn ba mươi
tiếng nữa mới đến thành phố H.
Hàn Dao thật sự không còn gì để nói về cái
thời gian này.
Ba mươi mấy tiếng ngồi ghế
cứng, lúc đến nơi, không chừng xương trên
người cũng tan ra và phải lắp lại ấy chứ.
Ngồi tàu cũng không dễ chịu là bao.
Khoảnh
khắc bước xuống sau hơn một ngày ngồi xe,
Hàn Dạo cảm thấy sau này mình nên ngồi tàu
ít thôi, đi đường dài như vậy thật sự khó mà
chịu đựng được.
Xuống tàu, có hít một hơi, cảm nhận không
khí ở thành phố H.
Mặc dù không khí khá
nóng, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy tốt hơn
trên tàu rất nhiều.
Hơn nữa lúc ngồi trên tàu,
cái tên Đường Duy Hy kia cứ lải nhải liên tục
bên tai cô, bây giờ xuống xe, cuối cùng cũng
có thể yên tĩnh được một lúc.
Trương Lan
Tiếu đứng bên cạnh cô, cũng bắt chước hít
một hơi.
Liếc thấy bóng dáng của Đường Duy Hy, cô
vội vàng kéo Trương Lan Tiếu đi vào trong
góc.
Vừa mới thoát được anh ta thì cái vị
Thiếu úy đó đi tới, sau lưng anh còn có một
nữ sĩ quan, cũng mang quân hàm Thiếu úy.
Trên tay hai người họ đều cầm một bản danh
sách.
“Tôi tên Sa Long, là người phụ trách quản lý
đại đội tân binh mọi người.
Đây là Giang
Hàn, giáo quan phụ trách huấn luyện nữ tân
binh.
Giáo quan Giang rất nhiệt tình, muốn
gặp mọi người sớm hơn nên tới đây trước.”
Sa Long chỉ vào Giang Hàn đang đứng
nghiêm phía sau, cười híp mắt nhìn mọi
người, rồi lại nhìn Giang Hàn, ý bảo cô ấy
nói gì đó, nhưng Giang Hàn khoát tay từ
chối.
Thế nên Sa Long chỉ đành tự mình nói hết
những điều cần nói, sau đó xoay người dẫn
nam tân binh đi.
Nhìn giáo quan tên Giang
Hàn này, những nữ bình sĩ còn lại không biết
nên vui hay nên buồn nữa.
Cả tập thể im lặng
như vậy chừng hai phút, cuối cùng Giang
Hàn cũng lên tiếng: “Tôi không tự giới thiệu
nhiều nữa, vừa nãy mọi người cũng biết rồi.
Có điều...”
Giang Hàn chỉ về phía Đông.
“Tôi bảo xe đến đón mọi người về trước rồi,
hôm nay mọi người phải chạy về đại đội, địa
điểm là ở hướng Đông Nam.
Đến lúc đó, sẽ
có người ở cổng đón mọi người vào.
Bây giờ
là hai rưỡi, trước bảy giờ bắt buộc đến nơi.
Ba mươi kilomet, bắt đầu tính giờ.”
???
Nhóm nữ tân binh ngây ra như phỗng, ngay
cả Hàn Dao cũng cảm thấy vô cùng đột ngột.
Giang Hàn không thúc giục.
Nửa phút sau,
Hàn Dao mới hoàn hồn lại, dẫn đầu chạy
trước.
“Chạy đi! Còn đứng ngay ra đó làm gì?”
Trương Lan Tiếu là người thứ hai chạy theo
Hàn Dao, sau đó một đám người mới kịp
phản ứng, nhấc chân chạy ùa đi.
Ngược lại,
Giang Hàn đứng yên tại chỗ, nhìn người chạy
đầu tiên với vẻ mặt hứng thú.
Không tệ, ý
thức rất cao.
Có điều trên mặt lại có vết thương, khá thú vị
rồi đây.
Sau khi bóng của nhóm nữ tân binh biến mất
cổng ga tàu, Giang Hàn mới chậm rãi đi về
phía chiếc xe việt dã đỗ ngoài cổng, mở cửa
và nhanh chóng lên xe.
Người ngồi trên ghế
lái là một nữ Thiếu úy khác, làn da bánh mật
trông rất giàu sức sống, thấy Giang Hàn lên
xe thì cười nói: “Ra oai phủ đầu thế nào rồi?”
Vốn dĩ cô ấy cũng muốn đi vào, nhưng vì giữ
hình tượng để không khiến nữ tân binh sợ
mình nên mới không vào.
Người đang tươi
cười nhìn Giang Hàn lúc này là phó giáo
quan Hà Tiêu Linh.
“Tớ còn không hiểu ý đồ của cậu chắc? Mà
nói chứ, tớ thấy có một người rất tinh mắt.”
“Thật à?”.