“Đó là con mèo mà bếp trưởng nuôi, tên là Hoa Hoa.”
“Con mèo ấy ở dưới chân bàn, tôi c5ũng nhìn thấy rồi.
Heo, cô không nhìn thấy sao?”
Trương Lan Tiếu lên tiếng, cô ấy nhìn thấy nên mới nhắc nhở, Đại Lan cũng gật đầu theo.
“Sao tôi không thấy nhỉ?”
Chỉ có Chúc Quân Dương là không nhìn thấy, rõ ràng có một con mèo nằm ở đó mà.
“Cặp mắt của cô dính7 vào bát cháo luôn rồi, nhìn thấy thứ gì khác mới là lạ đấy!”
Hàn Dao nói không chút khách khí, tiếp tục giải quyết bữa sáng.
Chúc Quân Dươ4ng định nói gì nữa thì lại bị Đại Lan chọc vào cánh tay.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn hai người đối diện, thè lưỡi rồi cũng vùi đầu ăn sáng.
Thời g8ian ăn sáng không dài, từ nhà ăn đến sân huấn luyện cũng khá xa, vậy nên bọn họ phải dành thời gian đi đường.
...
Bảy giờ rưỡi, tại sân huấn luyện, Hà Tiêu Linh nhìn mấy người đứng ngoài đội ngũ, chỉ vào bọn họ.
“Nào nào nào, tổ phó đi nhận người tổ mình, một người ba kilomet, hai người sáu kilomet, nhanh lên!”
“Rõ!”
Mấy tổ phó đi ra dẫn người.
Hàn Dao nhìn Triệu Thù Nhiên, cô ta vẫn chưa cảm thấy gì cả.
Cô bước tới, dừng lại trước mặt cô ta, kéo cánh tay cô ta.
“Đi thôi.”
Dứt lời, cô xoay người rời đi, Triệu Thù Nhiên ngơ ngác bị cô kéo.
Đi được mấy bước, cô ta mới hoàn hồn, hất tay Hàn Dao ra.
“Cô làm gì thế hả? Giáo quan nói là người tới muộn chạy, cô kéo tôi chạy làm gì!”
Hàn Dao kéo tay cô ta không chặt, dễ dàng bị hất ra.
Cô dừng chân, xoay người nhìn cô ta, vươn tay chỉ vào những người trên đường chạy.
“Cô mở to mắt ra mà nhìn, xem rốt cuộc là một người chạy hay hai người chạy.
Cô không muốn chạy thì đừng tới muộn, còn làm liên lụy đến tôi!”
Nói xong những lời ấy, Hàn Dao không muốn tốn nước bọt với cô ta nữa, dứt khoát chạy đi luôn, muốn chạy cho xong để còn bắt kịp nội dung huấn luyện của giáo quan.
Đối với Hàn Dao, ba kilomet không có gì đáng sợ, cô bỏ xa Triệu Thù Nhiên.
Chạy xong, cô quay lại đội ngũ, vừa bước vào hàng thì nghe thấy Chúc Quân Dương nói.
“Đại Dao, Triệu Thù Nhiên đúng là đồ ăn hại, lúc nào cũng gây chuyện.
Chúng ta đen tám đời mới chung phòng ngủ với cô ta đấy!”
Giọng nói tức tối của Chúc Quân Dương vang lên bên tai.
Hàn Dao cong môi, nhân lúc giáo quan không chú ý để trả lời cô ấy.
“Sợ gì hả, có phải các cô chịu phạt đâu, tôi mới là người bị phạt mà.
Tôi còn chưa nói gì, các cô đừng có phàn nàn giùm tôi.”
Nghe Hàn Dao nói vậy, Chúc Quân Dương thở dài.
Từ đầu đến giờ, chỉ có một mình Hàn Dao bị phạt, những người khác chẳng hề hấn gì cả.
“Tôi chỉ lo cô không chịu được thôi!”
“Không sao, thể lực của tôi khá tốt.
Có câu gọi là áp lực càng lớn thì
tiềm lực càng cao, cơ hội này có thể
khai quật toàn bộ tiềm lực của tôi
mà.
Đừng lo, tôi có chừng mực.
Đúng lúc này, Hà Tiêu Linh, liếc
sang, hai người ngậm miệng lại,
chuyện này tạm thời trôi qua.
Nhưng may mà không có tổ phó nào
phải chạy sáu kilomet cả.
Sau khi tất
cả mọi người chạy xong, Triệu Thù
Nhiên vẫn đang lượn lờ một mình
trên đường chạy.
Hà Tiêu Linh nhìn cô ta, vung cái
còi trong tay, ánh mắt âm trầm.
Cô
ấy đứng một lát, sau đó đi tới bên
cạnh Hàn Dạo..