Cô chống người bò dậy, thấ5y Trương Lan Tiếu ngủ bên cạnh mình cũng có sắc mặt không tốt, lập tức nở nụ cười.
Thì ra không chỉ có một mình cô ấy là như t6hế! Chúc Quân Dương nhìn mọi người trong phòng, thấy tình trạng của những người khác cũng tương tự như mình, tâm lý thăng bằng hơn nhi7ều.
Cô ấy nhảy xuống giường Trương Lan Tiếu, chỉnh lại bộ quần áo huấn luyện dúm dó trên người mình, đi giày rồi mang chậu rửa4 mặt đi vệ sinh cá nhân.
Sau khúc nhạc dạo ngắn ngủi ấy, thời gian thức dậy cũng trôi qua.
Trong sân huấn luyện, Hà Tiêu Linh 8và Giang Hàn đứng đó, nhìn đám lính nữ ỉu xìu trước mặt.
Hà Tiêu Linh để lộ ra hàm răng trắng bóc của mình.
“Sao rồi? Đêm qua huấn luyện xong ngủ ngon chứ?”
Ây dà, lũ ngốc này, thức trắng đến lúc trời sáng luôn!
Tất cả lính nữ đều im lặng, không ai để ý tới lời nói của cô ấy.
“Không ai trả lời thì chắc là ngủ ngon rồi! Nào, chạy việt dã năm kilomet, không cần mang trang bị, hai mươi phút sau tập hợp ở sân huấn luyện!”
Hà Tiêu Linh hô rất thoải mái, nhưng các lính nữ thì hóa đá tập thể, sắc mặt càng thêm xanh xao.
Ở lối vào sân huấn luyện, Phó Thiếu Lê mặc bộ quần áo huấn luyện lục quân xuất hiện.
Trong một mảng màu xanh lam, màu xanh lá cây trông vô cùng bắt mắt, thu hút bao nhiêu ánh nhìn.
Anh không hề có cảm giác gì, bình tĩnh đi tới trước mặt Giang Hàn trước cái nhìn chăm chú của bao người.
Nhìn người đàn ông với quân hàm cao hơn mình ấy, Giang Hàn giơ tay chào.
Phó Thiếu Lê nhìn các lính nữ một lượt, thấy không có bóng Hàn Dao mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô nhóc ấy cũng coi như nghe lời.
Anh vươn tay, chỉ sang bên cạnh.
“Có thể nói chuyện một lát được không?”
Giang Hàn gật đầu, đi theo Phó Thiếu Lê sang một bên.
Lúc dừng lại, Phó Thiếu Lê không dài dòng gì cả, đi thẳng vào chủ đề.
“Giáo quan Giang Hàn, tôi muốn mượn một người trong nhóm tân binh của cô, cụ thể cần bao lâu thì chưa nói trước được, nhưng tôi cam đoan sẽ trả cô ấy về an toàn.”
Giang Hàn sửng sốt, ánh mắt nhìn Phó Thiếu Lê hơi thay đổi, một lúc sau mới mở miệng.
“Anh cần ai?”
Giang Hàn chỉ vào đám lính nữ đứng cách đó không xa, nhưng Phó Thiếu Lê chẳng thèm nhìn về phía đó.
“Hàn Dao.”
Nghe thấy tên Hàn Dao, Giang Hàn nhíu mày lại, sau đó tức khắc giãn ra.
“Anh có quan hệ gì với Hàn Dao?” “Bạn.”
“Bạn?”
Giang Hàn lặp lại một lần rồi vẫy tay.
“Nếu cần thì anh cứ đưa đi, nhớ đưa cô ấy an toàn về đội là được.”
Phó Thiếu Lê gật đầu với cô ấy.
Phó Thiếu Lê xoay người rời đi, mọi người lại đưa mắt nhìn theo.
Tới cửa sân huấn luyện, anh ngoặt sang một hướng, bóng dáng hoàn toàn biến mất.
Giang Hàn không nói gì, lẳng lặng nhìn theo hướng anh rời đi.
“Toàn thể đội ngũ, ngọn núi phía
sau, chạy việt dã năm kilomet!”
Giọng nói khàn khàn của Sa Long
vọng tới, đánh thức đám lính nữ
đang ngơ ngơ ngác ngác đứng như
một cái cọc, bao gồm cả Hà, Tiêu
Linh.
“Nếu các cô mà vẫn không chạy đi,
hai mươi phút sau không về đến nơi
thì tiếp tục chạy, chạy đến khi nào
đạt tiêu chuẩn thì thôi!”
“Nhìn đi, bên lính nam đã xuất phát,
vượt qua các cô nhiều lắm rồi.
Mau
chóng bắt đầu đi, đứng ngây ra đó
làm gì nữa? Chờ tôi mời ăn cơm à?”.