Lần này lại phải phiền anh bớt thời gian chăm sóc bà ngoại giúp em rồi.” 5
Đang là ngày lễ mà còn chiếm dụng thời gian của Tống Tinh Kỳ, Hàn Dao rất ái ngại.
Nhưng với tình hình này, nếu nói là khôn6g muốn làm phiền anh ấy thì không thực tế chút nào, cô chỉ có thể nói như vậy.
Quả nhiên, giọng nói xởi lởi của Tống Tinh K7ỳ vọng ra từ trong điện thoại.
“Đừng nói thế, bố mẹ anh đều rất bận, dù sao cũng không gặp được bọn họ.
Bà ngoại của em cũn4g là bà ngoại của anh, kiểu gì cũng phải chăm sóc bà chứ.
Mà em đó, một thân một mình ở bên ngoài lâu như thế, phải chăm sóc tốt ch8o bản thân.
Đợi đến khi em về, anh sẽ kiểm tra xem em có ngược đãi chính mình hay không!”
Hàn Dao cười, khiến Tống Tinh Kỳ cất cao giọng nói.
“Anh không đùa đâu!”
“Em biết rồi, mẹ Tống, em đi làm việc đây.
Anh yên tâm, đảm bảo sau này gặp lại, em sẽ mập mạp trắng trẻo, ngoan nhé!”
Hai người trò chuyện một lúc, sau đó Hàn Dao tắt máy.
Mặc dù không được nói chuyện với bà ngoại, nhưng nghe Tống Tinh Kỳ nói bà vẫn ổn, cô cũng yên tâm hơn một chút.
Tống Tinh Kỳ tắt máy, vẻ mặt trở nên suy sụp.
Cách cửa phòng bệnh, anh ấy nhìn bà cụ đang nằm mê man trên giường.
Anh ấy đã nói dối, bà ngoại bị cảm là thật, nhưng vấn đề là không được chữa trị kịp thời nên đã chuyển thành viêm phổi, đã nằm viện mấy ngày rồi nhưng vẫn chưa ổn định lại.
Bà ngoại dặn là nhất định không được nói với Hàn Dao, nếu trong khoảng thời gian này cô gọi điện thoại về thì chỉ nói là bà bị cảm nhẹ, còn nếu sau đợt này cô mới gọi về thì bà cũng khỏi rồi, nói thật ra là được.
Mặc dù đã lớn tuổi, nhưng bà vẫn còn rất minh mẫn, tuy cứ luôn sốt cao, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để dặn dò những người mà Hàn Dao có thể liên lạc.
Nghe bà ngoại nói vậy, Tống Tinh Kỳ đã đồng ý sẽ không nói cho Hàn Dao, nhưng đồng thời cũng giao hẹn với bà là nhất định phải khỏe lại, nếu không anh ấy không biết phải ăn nói với Hàn Dao thế nào nữa, cũng không biết phải phải dùng cách gì để trả lại một bà ngoại khỏe mạnh cho cô.
Có lẽ là vì lớn tuổi, khả năng phục hồi không tốt như thanh niên, bà khôi phục rất chậm.
Tống Tinh Kỳ vò đầu bứt tai, anh ấy lo sốt vó, đến lúc đó Hàn Dao mà biết thì có lẽ cô sẽ băm xác anh ấy ra mất.
Tống Tinh Kỳ đứng ngoài phòng bệnh một lát thì chiếc điện thoại trong tay đổ chuông.
Anh ấy cúi đầu nhìn điện thoại rồi xoay người đi, nửa đường thì gặp nhân viên chăm sóc mà mình thuê.
“Anh Tống.”
Bước chân vội vã của Tống Tinh Kỳ dừng lại.
“Thím Trương, nhờ thím chăm sóc bà ngoại giúp tôi nhé.
Tôi có chuyện gấp phải đi ngay, có chuyện gì thì thím gọi điện thoại cho tôi.” “Vâng, anh Tống.”
Thím trương đáp lại.
Nhận được câu
trả lời của Tống Tinh Kỳ, Tống Tinh
Kỳ mới ấn nghe cuộc gọi đã vang
lên nãy giờ, lập tức rời khỏi bệnh
viện.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Hàn
Dao ngẫm nghĩ một lát rồi mới gọi
vào một dãy số quen thuộc khác.
Có
vẻ chủ nhân dãy số rất bận, chuông
điện thoại vang lên mấy tiếng mới
bắt máy.
"A lo."
Người ở đầu bên kia chỉ “a lộ” đơn
giản như thế rồi không nói gì nữa.
Cách điện thoại, Hàn Dạo có thể
nghe thấy tiếng trang giấy lật qua lật
lại.
Dường như đã mất kiên nhẫn,
người đó mới nói một câu vào điện
thoại..