Đi theo sau Hàn Dao, Phó Thiếu Lê nhìn bóng người mảnh khảnh đằng trước.
Rõ ràng không có nhiều sức, nhưng trong cơ thể ấy như 6chứa đựng năng lượng bất tận, giúp cô trụ vững, kiên nghị và cứng cỏi.
Cuối cùng, khi Hàn Dao ngã xuống, Phó Thiếu Lê mới bước tới7 đỡ lấy cô.
Bốn mắt nhìn nhau, anh trông thấy ánh mắt mông lung của cô.
Anh dìu cô ngồi xuống một tảng đá.
Hàn Dao cứ thế tựa tron4g lòng anh, đôi mắt nhìn đăm đăm vào mặt anh.
Đôi mắt không chút cảm xúc ấy của cô khiến Phó Thiếu Lê cảm thấy bực bội.
Anh giơ ta8y lên che mắt cô.
“Đừng nhìn nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát đi.
Cứ nhìn không tiêu cự như thế mà cô không thấy mệt à!”
Vừa nói, anh vừa ấn đầu cô vào lòng mình.
Hàn Dao không nhìn thấy rõ người trước mặt, nhưng có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp có phần lạnh lùng ấy, ngoài ra thì không còn gì nữa, nhưng không hiểu sao cô lại thấy an tâm.
Hai mắt bị che đi, cô không nhìn thấy bóng đêm đen kịt trước mặt, chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng biển nhẹ nhàng.
Cái ôm đằng sau quá ấm áp, khiến cô không muốn rời xa.
Cô thả lỏng người, nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực rắn rỏi ấy.
Tiếng tim đập vững vàng áp sát vào lưng, khe khẽ vọng tới.
Không biết qua bao lâu, Hàn Dao mới mở miệng.
“Phó Thiếu Lê, anh...”
Tiếng sóng biển át đi tiếng nói của Hàn Dao, Phó Thiếu Lê chỉ nghe thấy mấy chữ đầu tiên.
Anh cúi đầu nhìn người trong lòng mình, phát hiện ra cô đang lẳng lặng nhìn mặt biển xám xịt.
“Gì cơ?”
Phó Thiếu Lê xoa đầu cô, cô lắc đầu không nói gì nữa.
Đôi mắt cô dần có tiêu cự, hướng thẳng tới biển cả trước mặt.
Hàn Dao đột nhiên đứng lên, một chân cô giẫm trúng vào bắp chân trái của Phó Thiếu Lê, Phó Thiếu Lê chỉ khẽ nhíu mày lại.
Nước biển đen hun hút, không đẹp như ban ngày, cảm giác tối tăm không ngừng lan tràn.
Hàn Dao bước từng bước một, chậm chạp và không dừng lại, cảm nhận cảm giác lành lạnh truyền tới từ mũi chân, khiến cô hơi co ngón chân lại, nhưng vẫn tiếp tục bước tới chỗ sâu hơn.
Nước biển lạnh giá dần dần vượt qua mắt cá chân, qua cả đầu gối, lên gần tới đùi.
Phó Thiếu Lê ở đằng sau giữ Hàn Dao lại.
Hàn Dao vô thức quay đầu nhìn anh.
“Sao vậy?”
Hàn Dao đang cười, nhưng trong mắt không có ý cười, phảng phất chứa đựng sự bi thương, chẳng hiểu sao lại khiến Phó Thiếu Lê cảm thấy gai mắt.
“Đừng đi nữa, nước biển lạnh.”
Hàn Dao rút tay mình ra khỏi tay anh.
“Tôi không sao, chỉ muốn thử một lần thôi, huống chi, không có ai muốn tôi xảy ra chuyện ở trong nước nữa rồi, đúng không?”
Hàn Dao nói rất thoải mái, nhưng lại khiến Phó Thiếu Lê đau lòng.
Cô gái này từng trải qua rất nhiều chuyện mà anh không biết, là quá khứ của cô.
Có vẻ như cuộc sống của cô khác với những cô gái bình thường khác, đâu đâu cũng ngập tràn nỗi chua xót.
Hàn Dao đứng đối mặt với Phó Thiếu Lê, nắm lấy một bàn tay của anh.
“Phó Thiếu Lê, may mà còn có anh ở bên cạnh tôi.”
Đối diện với ánh mắt của cô, Phó
Thiếu Lê vươn tay, vuốt ve cặp mắt
u buồn ấy.
“Muốn tôi giúp cô hả?”
“Ừm.”
Hàn Dạo gật đầu, không ngăn cản
hành động của anh..