Hàn Dao nói 5gần như là lạnh lùng, kéo giãn khoảng cách giữa bọn họ, đồng thời khiến trái tim nóng cháy của Đường Duy Hy lạnh đi một nửa.
6
“Hàn Dao, cô thật sự muốn xa cách tôi như thế sao?”
Thật sự từ chối sự quan tâm của tôi dành cho cô? Thật sự dập tắt 7tấm lòng còn chưa kịp trao đi ấy?
Hàn Dao gật đầu, ánh mắt xa cách.
“Đường Duy Hy, chúng ta không có kết quả đâu,4 chúng ta...”
“Đại Dao!”
Tiếng hô của Chúc Quân Dương vọng tới từ cửa, một bóng người chạy vào.
Đường Duy Hy bị c8ô ấy đẩy lùi về sau, chỉ lẳng lặng nhìn Hàn Dao.
Chúc Quân Dương bước tới, chộp lấy bả vai Hàn Dao, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt: “Đại Dao, cô sao rồi?”
Nói xong, cô ấy quay đầu lại, nhìn Đường Duy Hy với vẻ mặt thù địch.
“Tên này không làm gì cô chứ? Cô cứ nói đi, nếu anh ta động tới một ngón tay của cô, tôi sẽ xé xác anh ta!”
Hàn Dao nhoẻn miệng cười, bắt lấy tay Chúc Quân Dương.
“Nào, đừng căng thẳng.
Tôi không sao, anh ta không làm gì tôi cả.”
Đường Duy Hy nhìn cô lính nữ đang nổi cơn thịnh nộ bên giường, rồi lại đánh mắt nhìn Hàn Dao.
“Tôi đi trước, cô chuyên tâm nghỉ ngơi đi.”
Đường Duy Hy sải bước tới cửa phòng bệnh, bóng lưng thẳng tắp.
Trên người anh ta như bao phủ một thứ gọi là cô đơn, khiến Hàn Dao bỗng thấy cay mắt.
Cô điều chỉnh lại cảm giác không mấy dễ chịu ấy, nhìn sang Chúc Quân Dương, thấy cô ấy mồ hôi mồ kê đầy đầu.
“Cô làm gì mà tóc ướt sũng vậy?”
Chúc Quân Dương ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, tháo mũ xuống rồi dùng ống tay áo lau mồ hôi trên mặt.
“Thì bị Hà Tiêu Linh trù, phạt chạy chứ sao!”
Chúc Quân Dương nói quá qua loa, cộng với biểu cảm không mấy tự nhiên của Trương Lan Tiếu, Hàn Dao đánh hơi thấy điều bất thường.
“Có phải cô chống đối giáo quan không?”
Hàn Dao lập tức đoán ra nguyên nhân, khiến Chúc Quân Dương thay đổi sắc mặt, nhoài cả ra ghế.
“Hà Tiêu Linh không cho tôi ở đây chăm sóc cô, tôi xin nghỉ mà cô ta còn không đồng ý, có phải là quá vô tình không? Cô ta nói tôi không huấn luyện nghiêm túc, tôi không phục, vậy nên đã cãi lại.
Nếu cô ta đồng ý cho tôi nghỉ đi trông nom cô thì đã chẳng xảy ra những chuyện này.”
Nghe vậy, Hàn Dao duỗi ngón tay
chọc vào trán Chúc Quân Dương.
“Heo này, cô bớt gây chuyện đi có
được không, đến cuối cùng người
chịu khổ chỉ có cô mà thôi.”
Hàn Dao vẫn hơi mệt, đặt lại chiếc
gối sau lưng rồi nằm xuống.
Cô vẫn
chưa tỉnh hẳn sau cơn ác mộng vừa
rồi, tinh thần không được tốt lắm,
chỉ có thể nằm trên giường nhìn vẻ
mặt bất mãn của Chúc Quân Dương,
nở nụ cười nhẹ nhàng điềm tĩnh.
“Nhưng tôi lo lắng cho cô.
Không
nhìn thấy cô, không biết rõ tình
trạng của cô, tôi không thể nào yên
tâm được.
Cô không biết khi nhìn
thấy cô nổi lềnh bềnh trên mặt biển,
tôi sợ hãi như thế nào đâu.
Tôi chưa
bao giờ thấy cô như thế, trong lòng
tôi, cô luôn bình tĩnh, lạnh nhạt,
cứng cỏi, có bản lĩnh, hình ảnh ấy
không nên xuất hiện ở cô.”.